VẺ MẶT CỦA CUỘC SỐNG
Tôi
từng nghe nói cuộc sống của mỗi người là một vở kịch và họ chính là một người
diễn viên. Phải chăng trong cuộc sống này vốn dĩ đều giả tạo, người với người
chỉ là đang chơi một trò gọi là diễn xuất?
Mỗi người
trong cuộc sống họ luôn muốn xây dựng cho riêng bản thân mình một hình tượng
đẹp trong lòng mọi người, họ đầu tư biết bao công sức vào để mọi người có cái
nhìn mới, cái nhìn thân thiện với họ. Song, có những quan ngại rằng, họ đâu
biết rằng họ quá chú trọng đến bản thân mà vô tình phá hỏng hình tượng của
người khác, họ vô tình hay cố ý khiến người khác trở nên xấu xa hơn cả. Cuộc
đời thực tại, thử hỏi có mấy ai còn thật lòng với ai, họ cứ bảo rằng mình tốt,
mình đẹp, nhưng trong tâm khảm ai biết được nó ẩn chứa điều gì? có chăng là sự
chân thành hay chỉ là sự lợi dụng khi nó còn giá trị?
Và con người cũng lạ thật! Cá nhân họ luôn muốn họ là
nhất, họ xứng đáng nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất phó mặc cho bao nhiêu người
còn khốn khổ. Nhưng vốn dĩ họ lại lười, lười phấn đấu, lười làm việc, lười hoạt
động để tạo ra thành quả lao động mà họ muốn đạt được. Họ chỉ muốn mình là
người được nhận và luôn luôn là vị trí nhận chứ không hề là cho đi, họ không
muốn làm gì cả nhưng vẫn đau đáu mong chờ mình nhận được kết quả cao nhất. Có
biết bao người khi không đạt được thì lại tỏ ra khó chịu và ganh ghét với những
gì người khác đạt được , có lẽ nào đó là bản tính ích kỷ? Tại sao họ không nghĩ
rằng người khác đã phải làm gì? đã phấn đấu, đã bỏ ra, hy sinh và đánh đổi như
thế nào mới đạt được như vậy? Có lẽ con người đã quá tham lam và quá ích kỷ
rồi!
Song, mặt trái của cuộc sống lại phản ánh khác. Có nhiều
người đã cố gắng, họ đã làm, bằng tất cả và vì tất cả nhưng họ đã nhận lại những
gì, một con số " không" tròn trĩnh hay những sự thất bại nặng nề.
Những con người lao động làm lụng vất vả quanh năm ngày tháng, vì miếng cơm
manh áo, nhưng có bao giờ sự cố gắng và ước nguyện mong manh đó thành hiện
thực, quanh năm túng quẫn vần hoài túng quẫn; những cô cậu học sinh hiếu học,
chỉ mong sao được đi học, được ra trường, được thực hiện ước mơ hoài bão của
mình mong sao đưa gia đình thoát khỏi cảnh khốn khó nhưng bao nhiêu khó khăn
bất trắc cứ vây lấy làm chùn bước chân của những cô cậu...Trong khi có những
người không làm gì và cũng chẳng cố gắng hay nổ lực gì cũng vẫn được hưởng
những giá trị, thành quả như những người khác. Vậy tất cả điều ấy là do cuộc
sống bất công hay do nhân quả họ nhận?
Lại nói về cuộc đời, nhiều người nói rằng: "Cuộc
sống của tôi toàn những đau khổ" nhưng bạn biết không? Trong một chuỗi
sống của một người có mấy ai mà con đường họ đi đều trải dài là hoa hồng, họ
cũng phải đi qua những con đường trải dài toàn chông gai thì mới đến được con
đường dễ dàng và tuyệt đẹp. Và cả con người nữa, có bao giờ bạn tự hỏi:
"Tại sao ta luôn nghĩ về những điều khổ đau mà không hướng về những điều
hạnh phúc?". Tạo hóa là vậy! Những gì vui vẻ, nững gì hạnh phúc sẽ qua đi
rất nha, không có cuộc vui nào là mãi mãi và nó cũng giống như một cơn gió nhẹ
thoáng qua, chóng thấy và chóng mất, khi nó đến làm ta vui cười khi nó đi khiến
ta lưu luyến và quên nhanh, trong khi với niềm đau ta luôn hiện hữu dù nó chưa
đến ta vẫn nghĩ là nó ngay cạnh, dù nó đã đi ta lại nghĩ là nó vẫn còn, nó
giống như bạn đang đứng trước đại dương mênh mông, và lúc này dường như trước
mắt bạn chỉ toàn thấy đại dương trong khi bên cạnh đó còn có những đợt gió
không ngừng.
Vốn dĩ mà nói cuộc sống muôn hình vạn trạng, bạn muốn
được bình yên thì hãy cứ sống thanh thản ăn nhưng gì mình muốn ăn, làm những
việc mình muốn làm, đi những nơi mình muốn đến,... Việc gì xảy ra thì ta cứ
việc đón nhận, việc gì qua rồi ta cứ hãy quên đi, việc gì khó khăn thì hãy nhìn
nó với một con một chiều hướng khác. Cứ vậy thôi! Vì cuộc sống là như vậy mà!
Hãy sống một cuộc sống của gió - nhẹ nhàng, không hình
trạng và ngao du khắp nơ.
Thứ Tư Tuần thứ 3 Mùa Vọng, năm A,
thánh Gioan Thánh Giá, linh mục, tiến sĩ
Lời Chúa:
Lc 7, 19-23
Ông Gioan liền gọi hai người trong
nhóm môn đệ lại, 19sai họ đến hỏi Chúa rằng: "Thầy có thật
là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?" 20Khi
đến gặp Đức Giêsu, hai người ấy nói: "Ông Gioan Tẩy Giả sai chúng tôi đến
hỏi Thầy: "Thầy có thật là "Đấng phải đến" không, hay là chúng
tôi còn phải đợi ai khác?" 21Chính giờ ấy, Đức Giêsu chữa
nhiều người khỏi bệnh hoạn tật nguyền, khỏi quỷ ám, và ban ơn cho nhiều người
mù được thấy. 22Người trả lời hai người ấy rằng: "Các anh
cứ về thuật lại cho ông Gioan những điều mắt thấy tai nghe: người mù được thấy,
kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết trỗi dậy, kẻ
nghèo được nghe Tin Mừng, 23và phúc thay người nào không vấp
ngã vì tôi."
(Nguồn: Ủy Ban Kinh
Thánh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - CHẾT MÀ VẪN CƯỜI
Ba xác chết có bộ mặt mỉm cười được đặt tại Trung tâm điều tra
hình sự ở Arkansas (Mỹ). Ông quản lý đang trả lời thám tử về nguyên nhân của
những cái chết.
- Đây
là Celtus. Ông ta chết ngay sau khi biết tin mình trúng xổ số 20 triệu USD.
- Ông
ta bước đến xác thứ hai: Đây là Bo. Ông ta chết khi nghe tin toà án cho ly dị
vợ mà không phải chia gia sản.
- Đến
cái xác thứ ba: Đây là Tom. Ông ta chết vì bị sét đánh.
- Hai
người trước thì có thể hiểu được nụ cười, còn ông này cười gì? - Thám tử hỏi.
- Ồ,
ông ta cứ ngỡ mình đang được chụp hình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét