NGƯỜI ĐÀN BÀ VÔ GIA CƯ
Sau
khi vụ việc đó qua đi, tui luôn tự trách bản thân mình đã hại chết chồng,
con....
Trong công
viên này, mỗi chiều tôi thường tập thể dục, đi bộ vài vòng rồi dừng lại ngồi
nghỉ ngơi, thư giãn và tôi thích chiếc ghế đá đó. Không phải nó đặc biệt gì mà
nó được đặt tại một chỗ đặc biệt. Chỗ đó hầu như yên tĩnh. Tôi ngồi đó có thể
ngắm dòng xe cộ tấp nập đang chạy ngoài kia, cũng có thể nhìn mọi người đi,
chạy trên con đường đi bộ trong công viên. Tôi cũng có thể ngước nhìn trời, bầu
trời buổi chiều trở nên mờ ảo dưới ánh đèn điện lung linh. Những tán cây xanh
rì rào khẽ rung mình trong gió tạo một thứ âm thanh nghe thật êm tai. Cũng như
mọi ngày, sau khi tập xong tôi đến chiếc ghế đá đó ngồi thì ai đó đã ngồi trước
tôi. Tôi tiến thêm vài bước nữa, đập vào mắt tôi là dáng của một người phụ nữ
lục tuần. Cái dáng đầy nỗi khắc khổ, gian truân, mệt nhọc đang thiếp đi vì quá
mệt. Tôi đến gần hơn và đi thật chậm như để cố nhìn khuôn mặt được che dưới một
tờ báo đã cũ. Người phụ nữ có gương mặt khắc khổ bật dậy,lấy tờ báo ra nhìn
thẳng vào mặt tôi, một ánh nhìn lạnh lùng, xa cách và đề phòng.
Tôi dừng lại
, hỏi vài câu xã giao
- Dạ cháu chào cô !
Bà ta không nhìn tôi nữa, cũng chẳng trả lời rồi nằm quay
lưng lại phía tôi.
Tôi không lấy làm lạ. Ngay lúc đó, trong đầu tôi xuất
hiện những câu trả lời cho thái độ lúc nãy của bà ta. Có thể vì bà ấy giận cuộc
đời và giận cả con người nên mới tỏ ra lạnh lùng, đề phòng.
Những ngày sau tôi cũng đi tập thể dục và như thói quen
tôi đến ngồi chỗ ghế đá đó. Và tôi lại bắt gặp bà ta có khi nằm, có khi ngồi.
Tôi đi sát lại bên ghế đá rút ra tờ hai mươi nghìn cho bà ấy. Bà ta nói "
cảm ơn " cộc lốc nhưng không làm tôi buồn. Tôi bắt chuyện và lần này bà ta
nói nhiều hơn.
- Sao cô không về nhà ạ ?
- Tui không có nhà!
- Thế cô có người thân không ?
- Không !
- Cô có đói bụng chưa ? có cần con mua gì đó cho cô ?
- Không, tui vừa ăn lúc nãy. Giờ là giờ đi ngủ của tui,
cô có thể đi được rồi
Nói vừa dứt lời không kịp để tôi phản ứng, bà ta nằm
xuống. Lấy cái nón che mặt lại, hai tay vòng trước ngực. Chỉ hai phút sau tôi
đã nghe tiếng ngáy của bà
Những ngày sau đó tôi luôn tò mò về người phụ nữ này. Bà
ta có điều gì đó ẩn chứa từ sâu thẳm trong đôi mắt hằn học kia.
Lại một buổi chiều tôi tìm đến chiếc ghế đá, lần này tôi
vừa để tìm cho mình chỗ ngồi yên tĩnh, vừa như tìm bà ta. Bà ấy đang ngồi, nhìn
về một nơi nào đó xa lắm, vô định. Ánh mắt đượm buồn xen lẫn nỗi đau, bỗng
trong đôi mắt đó ngấn lệ. Như phát hiện ra tôi đang đến gần, bà ta vội quay đi
để lau dòng nước mắt vừa rơi trên má.
- Sao lại là cô vậy ?
- Cháu tới đây để hỏi thăm sức khỏe cô mà
- Tui không có gì để hỏi thăm cả, cô đi đi !
- Nói rồi tự dưng bà ta khóc, lần này những giọt nước mắt
thi nhau chảy giàn giụa trên khuôn mặt đầy khắc khổ của bà
Tôi rút từ trong túi áo ra bịch khăn giấy đưa cho bà ta
- Cô lau nước mắt đi !
Nói rồi tôi ngồi xuống ghế đá cạnh bà
- Tui khổ lắm cô ơi ! Không biết kiếp trước tui sống thế
nào để kiếp này ông trời đày đọa tui, sống không được chết cũng chẳng yên
Tôi đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng bà ấy
- Có chuyện gì cô kể con nghe cho vơi bớt chút ít nỗi
buồn trong lòng .
Người đàn bà lặng lẽ một lúc lâu mới nói trong nghẹn ngào
- Cả gia đình tui, cô ơi tui đã hại ...hại...họ hết rồi,
cô...ơi... ơi!
Giọng nói trong nước mắt của bà đứt quãng, rời rạc nghe
thật thê lương
Tôi phải đợi bà ta một lúc lâu, bà lau nước mắt rồi kể
lại
Cách đây mười tám năm, khi vẫn còn đang sống trong một
gia đình khang trang. Ở vùng quê, nhà bà là dạng giàu có nhất. Cả gia đình bà
sống bình yên hạnh phúc. Bà và chồng bà lấy nhau được hai đứa con một trai, một
gái. Đứa đầu mười tám, đứa sau mười lăm. Gia đình bà làm nghề đồ gỗ mĩ nghệ.
Một hôm vào buổi sáng, bà đi chợ mà cả nhà còn ngủ nên bà khóa cửa lại. Bà vừa
đến chợ thì nghe hàng xóm bảo nhau nhà bà Hưng vừa cháy, cháy to lắm. Hai chân
bà như muốn rũ xuống, mặt tái nhợt đi, đầu óc quay cuồng khi nghe tin dữ. Bà
như muốn ngã quỵ, rồi hàng xóm đưa bà về. Vừa về đến cổng đã thấy cảnh tượng
ngôi nhà đang bốc cháy khói đen nghi ngút, lúc này đám cháy đã loang rộng và
cột khói lên khá cao. Bà không thể chạy đến mở cửa được nữa. Bà gào lên trong
tuyệt vọng "Trời ơi, có ai làm ơn cứu chồng con tôi, họ đang bên trong,
tôi van xin mọi người cứu chồng con tôi!". Tiếng bà mỗi lúc một khàn hơn
vì bà đã gào khóc rất nhiều. Mọi người trong xóm hô hoán nhau dập đám cháy dữ
tợn nhưng bất thành. Mười lăm phút sau mới có xe chữa cháy đến, lúc này ngôi
nhà và cả khu sản xuất gỗ hầu như bị thiêu rụi. Những người lính cứu hỏa đã dập
tắt đám lửa và họ tìm thấy ba thi thể trong ngôi nhà. Họ đã cố gắng chạy ra
ngoài nhưng cửa đã khóa. Vì gia đình bà là thuộc dạng giàu có nên nhà bà trang
bị những cánh cửa gỗ dày, đến hai lớp cửa để đề phòng. Trong nhà có quá nhiều
gỗ nên đám cháy cháy quá nhanh, quá dữ khiến mọi người muốn cứu người cũng
không dám tới gần.
Kể đến đây bà dừng lại, bà không khóc nhưng đôi mắt ấy
rất đau thương. Dường như vì quá đau khổ nên bà không thể khóc hay vì đã khóc
quá nhiều nên không còn nước mắt để tiếp tục. Tôi cầm tay bà, muốn chia sẻ một
chút nỗi đau mất mát của bà. Rồi bà tiếp
- Sau khi vụ việc đó qua đi, tui luôn tự trách bản thân
mình đã hại chết chồng, con. Tui đã uống thuốc tự tử và phải nằm viện hơn hai
năm. Sau khi rời khỏi bệnh viện không còn mặt mũi nào ở đó nữa, với lại ở nơi
đó khi nhìn lại mọi thứ diễn ra trước mắt tui lại chỉ muốn chết cho rồi. Và tui
ra đi, tui đã lang thang hết nơi này đến nơi khác như một kẻ điên. Cũng chính
vì vậy mà mọi người cứ tưởng tui điên và đôi lúc họ cho tôi thức ăn, đôi lúc
cho tôi tiền. Tui cũng có gia đình, các anh chị e, và cháu rất nhiều nhưng tui
không muốn đến sống với họ. Mỗi lần nhìn thấy người thân tui lại muốn điên lên
vì đau khổ, tui không chịu nổi. Mỗi lần nhắm mắt lại hình ảnh lửa đang rực
cháy, rực cháy ...
Nhìn khuôn mặt đang cố nén chặt nỗi đau, ánh mắt đang hằn
học kia thật ra là để trốn chạy viễn cảnh thê lương . Trong nỗi bất hạnh của
gia đình bà, đó là tai nạn chứ bà có lỗi gì . Có lẽ suốt cả đời bà , chính bà
sẽ không thể nào tự tha thứ cho chính bản thân mình.Tôi biết nỗi đau của bà quá
lớn nên không biết dùng lời lẽ gì để an ủi. Tôi chỉ biết cầm bàn tay run run
lên của bà, nói được vài câu cho bà bớt đau lòng.
- Cô à, ở dưới suối vàng chồng và con của cô sẽ chẳng
trách gì cô cả đâu. Trời kêu ai nấy dạ nên cô cũng đừng tự trách mình nữa. Họ ở
nơi xa nhìn thấy cô thế này, làm sao linh hồn họ có thể siêu thoát được.
Bà không nói gì, chỉ thấy ánh mắt bà đăm chiêu nhìn về
một phương. Có lẽ bà đang nghĩ lại thời gian hạnh phúc bên gia đình nhỏ của
mình. Trên gương mặt bà dường như những mạch máu đang giãn ra, ở khóe môi có
một nụ cười nhẹ. Bà ta cầm tay tôi khẽ lắc lắc.
- Cô à, tui về đây !
Thứ năm đầu tháng. Tuần 1 Mùa Vọng năm A
Lời Chúa:
Mt 7,21.24-27
21 "Không phải bất cứ ai
thưa với Thầy : "Lạy Chúa ! Lạy Chúa !" là được vào Nước Trời cả đâu
! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào
mà thôi. 22 Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy
rằng : "Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà
nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó
sao ?"24 "Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem
ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. 25 Dù
mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên
nền đá. 26 Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng
đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. 27 Gặp
mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành".
(Nguồn: Ủy Ban
Kinh Thánh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - GIÚP TỐ CÁO
Điện thoại reo vang tại đồn cảnh sát:
- Một
người tên là Tom nhà số 7 phố Tu viện cất giấu ma túy trong đống củi nhà anh
ta.
-
Chúng tôi sẽ đến ngay!
- Các
nhân viên cảnh sát đến nhà Tom, lục soát khắp nhà, chẻ từng khúc củi, nhưng
không tìm thấy ma túy. Khi bọn họ đã ra về, điện thoại reo vang tại nhà Tom:
Thế nào Tom? Họ đã chẻ củi cho anh chưa?
-
Rồi!
- Tốt
lắm, bây giờ anh gọi họ tới nhà tôi nhé! Tôi cần xới lại khu vườn một chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét