Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

CON NHỚ...

CON NHỚ...
Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là môn nó học yếu nhất. Đau đầu quá đi thôi...
Điện thoại vang lên báo tin nhắn đến. "Muộn rồi ai còn nhắn tin giờ này không biết" – nó càu nhàu.
Thì ra chị dâu nhắn tin à.
- Em ơi! Cuối tuần em có về nhà được không?
- Em đang thi học kì chị ạ, bài vở lung tung nên chắc chưa về được. Có việc gì không chị?
- Mẹ đau không có ai lo việc nhà, chị chỉ chạy qua chạy lại bên mẹ có ít thời gian thôi.
- Dạ, vậy em sẽ về.
Nghe đến mẹ nước mắt nó cứ trào ra, nó cố kìm nén nhưng không được.
Anh chị có nhà riêng rồi, còn phải lo làm việc, lo cho hai đứa con nhỏ nữa thời gian đâu mà lo cho mẹ? Nó nghĩ mình phải về.
Là con út nên mẹ thương nó lắm, có thứ gì cũng để dành cho nó. Nó nhớ mẹ quá... Ở quê quanh năm ba mẹ chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời để làm lụng kiếm từng đồng tiền nuôi nó ăn học. Sáng sớm, mẹ đã ra đồng khi ông Mặt Trời còn chưa thức giấc, có những ngày mùa gặt đến tối mịt mẹ mới về. Nó muốn giúp mẹ nhưng chẳng làm nổi những công việc tay chân đó vì người nó ốm yếu, nhỏ và mảnh mai lắm. Mẹ thương nó nên không cho làm, nó chỉ giúp mẹ được những công việc lặt vặt ở nhà.
Là con gái nên nó ít kể chuyện với ba, có chuyện gì nó đều nói với mẹ. Mẹ như là một người bạn của nó vậy – một người bạn rất đặc biệt.
Hồi nó học phổ thông mẹ muốn nó được như bạn bè nên cho nó đi học thêm. Nó chẳng chịu đi vì thương mẹ làm việc vất vả lại còn lo tiền cho nó đóng học thêm nữa thì mẹ khổ hơn. Mẹ khuyên thế nào nó cũng không đi. Mẹ khóc... khóc không phải vì cực khổ hay vất vả trong công việc mà là khóc vì mẹ thương nó.
Đời mẹ cực khổ thì phải chịu thôi con ạ. Nhưng dù có thế nào mẹ cũng phải cho con ăn học đến nơi. Một chữ bẻ đôi mẹ cũng không biết vì năm xưa nhà ngoại nghèo lắm nên mẹ không được đi học....
Mẹ kể cho nó chuyện hồi xưa, chuyện bà nội nó bị giặc bắn chết oan, chuyện mẹ phải đi củi để bán kiếm tiền, mẹ đi ở cho người ta để kiếm tiền giúp ông bà ngoại, rồi chuyện bà ngoại mất sớm vì bệnh tật, chuyện mẹ đi phát rẫy gặp bom nên bị thương nặng phải nằm bệnh viện sáu tháng không có ai chăm sóc ... Nó nghẹn ngào khi nghe mẹ kể. Nó đã khóc lúc nào không biết. Nó thương mẹ biết nhường nào khi cuộc đời của mẹ chưa có lấy một ngày sung sướng.
Cuối cùng nó cũng đồng ý đi học thêm, nó cố gắng học tốt để mẹ vui lòng. Rồi đến năm cuối cấp ba, bạn bè làm hồ sơ đăng kí vào các trường kinh tế, ngoại ngữ để thi thì nó lại chọn trường sư phạm. Hồi nhỏ nó ước ao được làm cô giáo để dạy từng con chữ cho bọn nhỏ. Bây giờ, nó càng quyết tâm hơn vì mẹ. Mẹ là động lực cho nó phấn đấu.
Nó tốt nghiệp 12 rồi thi đại học. Cuối cùng cái ước mơ làm cô giáo của nó cũng sắp được thực hiện vì nó đã là sinh viên của trường đại học sư phạm. Ngày nhận lấy giấy báo nhập học cả nó và mẹ đều khóc. Mẹ khóc vì sung sướng... con mẹ đã rất cố gắng. Nó khóc vì vui mừng, khóc vì thương ba mẹ lại thêm gánh nặng khi nó đi học xa nhà.
Những ngày đầu xa nhà, nó buồn lắm, thứ gì cũng lạ lẫm. Cứ nhớ nhà, nhớ mẹ, thương mẹ rồi nó khóc hoài. Lúc đó không có mẹ để chia sẻ vui buồn thế là nó mua một quyển sổ ghi nhật kí. Nó ghi lại những gì xảy ra với nó, nó viết như đang nói chuyện với mẹ. Có hôm đang viết nó lại nhớ rồi khóc... khóc ướt nhem cả trang giấy.
...
- Mẹ ơi!
- Bé về rồi à con? Sao không ở lại thi xong rồi về?
- Dạ, con tranh thủ về vài hôm rồi con lên thi cũng được mẹ ạ. Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ?
-...
- Thôi con đi cất đồ đã mẹ nhé! - Nó cố cười và quay đi như không muốn cho mẹ thấy mắt nó cay cay và nhòa đi...
Trước mặt ba mẹ nó luôn tỏ ra là người mạnh mẽ, cứng rắn để ba mẹ thấy an tâm hơn khi nó sống xa nhà.
Về bên gia đình hai ngày cuối tuần mà nó thấy nhanh quá, cứ ngỡ như hai tiếng đồng hồ vậy. Ngày nó đi học, mẹ gói ghém biết bao nhiêu thứ cho nó mang theo, nào là rau, chuối, bí... Mẹ bảo con cứ mang theo, toàn là những thứ của nhà mình làm ra hết, không thuốc trừ sâu gì cả. Ba đưa nó ra bến xe để đi, nó chỉ chào mẹ và quay đi thật nhanh. Đi đường ba dặn dò đủ điều: Con cố gắng học, ở nhà đã có ba. Đi đường phải cẩn thận. Nhớ ăn uống và giữ gìn sức khỏe. Đừng thức khuya, dạo này con ốm quá... Nó ngồi sau và chỉ trả lời dạ, vâng. Ra bến xe rồi, ba về kẻo mẹ trông. Ba quay xe đi rồi... Nó đứng đó nhìn đến lúc bóng ba khuất xa và mắt nó lại nhạt nhòa.
Thấm thoát đã 4 năm rồi, bây giờ nó đã là sinh viên năm cuối. Mỗi lần về thăm nhà nó lại thấy khuôn mặt mẹ nhiều nếp nhăn hơn. Giờ đây, cả ba lẫn mẹ tóc đã điểm trắng. Nó đứng lặng im và thấy buồn buồn...
Mẹ làm việc suốt ngày mà chẳng bao giờ than vãn một điều gì. Nó thương mẹ lắm nhưng chưa bao giờ nói được câu: Con thương mẹ hay con yêu mẹ. Nhưng không nói ra những câu ấy không đồng nghĩa với việc nó không thương ba mẹ. Nó luôn giấu cảm xúc của bản thân, nó chỉ có thể thể hiện bằng hành động để ba mẹ hiểu đó là học thật tốt. Cuộc sống vốn khó khăn đã khiến nó biết tính toán và lo nghĩ hơn. Cứ mỗi lần nhớ nhà, nhớ mẹ là nó lại khóc... thường ngày nó mạnh mẽ lắm cơ mà sao lại dễ khóc thế chứ? Nó luôn tự nhủ rằng mình sẽ học tốt, ra trường kiếm việc làm rồi sẽ giúp đỡ được cho ba mẹ. Có lần nhớ quá đến nỗi nó phải ngồi dậy viết thư cho ba mẹ, nhưng không gửi.
Mười hai giờ đêm rồi nhưng nó vẫn trằn trọc không ngủ được. Nó lại nhớ mẹ...
Hôm nay nghe tin có gió mùa về, thời tiết thay đổi, không biết mẹ có bị đau nhức tay chân với mệt mỏi không nhỉ?
Mẹ ơi! Con gái nhớ mẹ quá, nhớ cả nhà nữa.


Thứ Ba tuần VII Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 9,30-37
30Đức Giêsu và các môn đệ ra khỏi đó, đi băng qua miền Galilê. Nhưng Đức Giêsu không muốn cho ai biết, 31vì Người đang dạy các môn đệ rằng: "Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại." 32Nhưng các ông không hiểu lời đó, và các ông sợ không dám hỏi lại Người.
33Sau đó, Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Caphácnaum. Khi về tới nhà, Đức Giêsu hỏi các ông: "Dọc đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy?" 34Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả. 35Rồi Đức Giêsu ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói: "Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người."
36Kế đó, Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: 37"Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì không phải là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy."
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

LẠY CHÚA, LÒNG XÓT THƯƠNG CỦA CHÚA KHÔNG BỜ BẾN; NGÀI LUÔN CHO CON MỘT NIỀM TIN VỮNG VÀNG.
JESUS I TRUST IN YOU!
GÓC VUI NHỘN - CÁCH CẢM ƠN CỦA NGƯỜI VIỆT
Một người Mỹ vào tiệm hớt tóc, khi hớt xong chủ tiệm không tính tiền vì hôm nay là ngày của tuần lễ free, sáng hôm sau khi mở cửa chủ tiệm hớt tóc nhận được 20 bông hồng mang ý nghĩa cảm ơn.
Một lát sau một người Ý vào hớt tóc cũng free, thế là sáng hôm sau chủ tiệm nhận được 20 chiếc bánh pizza.
Một lúc sau một thanh niên người Việt vào hớt tóc và cũng được free, sáng hôm sau khi mở cửa người chủ tiệm hớt tóc giật mình vì có 20 ông Việt Nam đang đứng chờ.

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

NÚT ÁO

NÚT ÁO
Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được.
Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi. Nước lạnh làm tôi tỉnh người.
Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mỉm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức. Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng.
Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà.
Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến! Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh. Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh. Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được". Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!"
Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây:
Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết. Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games... Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con? Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3... Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh...
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền. Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb. Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ. Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh! Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh. Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...
Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút!


Chúa Nhật 7 Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mt 5, 38-48
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đã nghe bảo: 'Mắt đền mắt, răng đền răng'. Còn Thầy, Thầy bảo các con: đừng chống cự lại với kẻ hung ác; trái lại, nếu ai vả má bên phải của con, thì hãy đưa má bên kia cho nó nữa. Và ai muốn kiện con để đoạt áo trong của con, thì hãy trao cho nó cả áo choàng nữa. Và ai bắt con đi một dặm, thì con hãy đi với nó hai dặm. Ai xin, thì con hãy cho. Ai muốn vay mượn, thì con đừng khước từ. "Các con cũng đã nghe dạy rằng: 'Hãy yêu thương tha nhân, và ghét thù địch'. Còn Thầy, Thầy bảo các con: Các con hãy yêu thương thù địch các con, hãy làm lành cho những kẻ ghét các con, và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ và vu khống các con, để các con nên con cái Cha các con ở trên trời, là Đấng làm cho mặt trời mọc lên trên người lành cũng như kẻ dữ, và cho mưa trên người công chính cũng như kẻ bất lương. Vì nếu các con yêu thương những kẻ yêu thương các con, thì còn có công gì? Nào những người thu thuế không làm như vậy ư? Và nếu các con chỉ chào hỏi anh em các con mà thôi, thì các con có làm gì hơn? Nào dân ngoại không làm như vậy sao? Vậy các con hãy nên trọn lành như Cha các con trên trời là Đấng trọn lành".
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

LẠY CHÚA, CON CẢM ƠN NGÀI VỀ BAO ƠN LÀNH NGÀI ĐÃ BAN CHO GIA ĐÌNH CON. SỰ HẠNH PHÚC ĐÓ ĐÃ MANG ĐẾN CHO CON MỘT ĐỘNG LỰC LÚC CON KHÓ KHẮN.
JESUS I TRUST IN YOU!

GÓC VUI NHỘN - DẤU VÂN CHÂN

Hai tên trộm đang hì hục mở một cái két sắt trong nhà băng. Thấy lâu, một thằng hỏi:
– Tại sao mày lại dùng chân để mở?
– Làm thế này lâu hơn vài phút nhưng sẽ khiến cho bọn chuyên gia về dấu tay phải phát điên lên đấy!

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

NỤ CƯỜI CỦA MẸ

NỤ CƯỜI CỦA MẸ
Tôi trùm chăn kín mít đầu và òa khóc. Những lời mẹ nói lúc ăn cơm tối lại ùa về: “Tao nuôi mày, chăm mày như thế mà mày chỉ mang được tí điểm về cho tao thế này à?”, “Cái loại như mày thì sau này làm được việc gì cho đời?
Mẹ tôi lúc nào cũng nặng lời. Mẹ khó và kĩ tính quá. Ngay đến cả việc làm… rơi một giọt nước ra nhà cũng bị mắng um lên, huống chi lần này tôi bị điểm kém, mẹ mắng om sòm long trời lở đất. Đã hàng trăm, hàng nghìn lần tôi ao ước có được một người mẹ giống như của đứa nọ thằng kia. Mẹ chúng nó hiền và tâm lí hơn mẹ tôi ngàn lần. “Ôi bụt ơi, con muốn điều ước của con trở thành sự thật!!”
Reng…  reng…
Tiếng chuông đinh tai phát ra từ chiếc đồng hồ đầu giường phá vỡ giấc ngủ của tôi. Tôi mở mắt và ngay lập tức nheo lại bởi ánh nắng ban mai. Tôi lò dò xuống phòng ăn, cắn răng chuẩn bị "bài ca muôn thuở" của mẹ.
Nhưng không, căn nhà im ắng quá. Và ngạc nhiên chưa kìa! Mẹ tôi vừa hát vừa bày biện bao nhiêu món ăn ngon trên bàn. Thấy tôi, mẹ mỉm cười âu yếm:
- Con gái dậy rồi à? Mau vào đây ăn sáng nào.
- Mẹ… mẹ…
- Sao vậy con gái?
- Truyện điểm kiểm tra…
- Ôi - mẹ phẩy tay, quan trọng gì đâu. Con làm bao nhiêu điểm cũng được.
 Trời đất! Mẹ tôi lại dịu dàng và tâm lí như mẹ của đứa nọ thằng kia vậy ư? Tôi nghĩ mình đang nằm mơ và chuẩn bị xỉu vì sốc!
- Kìa! Còn đứng đấy làm gì! Mau vào ăn đi.

Những ngày tiếp theo tôi sống như một công chúa theo đúng nghĩa đen. Lúc nghỉ ở nhà, tôi không bị quát tháo hay cằn nhằn gì nữa. Thay vào đó mẹ cho tôi mở mạng chơi máy tính thường xuyên, cho tôi xem ti vi đến khuya và thỉnh thoảng còn làm đồ ăn nhẹ cho tôi. Cảm giác sung sướng, hưởng thụ từ người mẹ “mới” đang dần dần che lấp mất hình ảnh của mẹ ngày xưa, một người khó và kĩ tính...

- Con này!
- Dạ?
- Mẹ có một món quà đặc biệt muốn dành cho con.
- Quà gì ạ?
Hai mắt tôi sáng bừng lên, tôi rất thích được nhận quà mà. Tôi háo hức đến độ mẹ cũng tỏ vẻ mặt ngạc nhiên. Mẹ mỉm cười đầy ẩn ý rồi từ từ mở hộp quà ra.
Tôi suýt nữa ngất xỉu khi nhìn thấy hai chiếc cúc xếp cạnh nhau như con ngươi của đôi mắt và khuôn mặt đính hai chiếc cúc y hệt.
- Con hãy đính hai chiếc cúc này vào mắt đi! Chúng rất hợp với con.
- Mẹ… chuyện này là thế nào? Không, tôi không đính!
- Đính vào mắt đi!
Mụ quái vật, người mà tôi tưởng là mẹ tôi đang rít lên đầy giận giữ. Mụ ta từ từ tiến về phía tôi, không cần phải vội vàng. Tôi hiểu, vì mụ ta đã thâu tóm được hết ngôi nhà này rồi.
Tôi vùng vẫy và cố thoát ra. Cái cầu thang hai mấy bậc ở nhà tôi giờ như dài bất tận. Tôi càng chạy, càng kiệt sức, mụ quái vật lại càng tỏ rõ sự sung sướng. Tôi chợt nhận ra rằng sao mà tình huống của mình giống bộ phim hoạt hình Coraline tôi xem lúc nãy. Bộ phim xoay quanh chuyến phiêu lưu của cô bé can đảm Coraline khi bước qua một cánh cửa bí mật trong ngôi nhà mới của mình và khám phá ra một thế giới khác, tồn tại song song với thế giới hiện tại của cô. Điều khác biệt duy nhất là đôi mắt của họ được thay bằng cúc áo.
Ban đầu, cô bé chỉ thấy thế giới này giống y hệt với thế giới của cô, thậm chí có phần còn tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Nhưng rồi nguy hiểm ập đến, bố mẹ trong thế giới ảo (thực ra là phù thủy) muốn giữ Coraline ở đây mãi mãi.
Bỗng dưng tôi nhớ cái tiếng la mắng, quát tháo quen thuộc quá. Tôi thấy nhớ cả khuôn mặt lúc giận giữ cũng như lúc kìm nén nước mắt khi đánh tôi của mẹ. Tôi nhớ lắm những lúc mẹ lo lắng lúc tôi bị ốm, rồi sự chăm sóc tận tình, chu đáo của mẹ dành cho tôi. Mẹ có đánh, có mắng cũng chỉ vì lo lắng cho tương lai của chính tôi. Thế mà lúc trước tôi lại quên điều ấy.
Rõ ràng tôi đã thấy nghi ngờ khi mẹ tôi lại thay đổi đột ngột như thế, rõ ràng tôi đã từng hỏi liệu đó có phải là mẹ thực của tôi không. Tôi là một đứa con tồi tệ.
Lúc này tôi không còn đủ thời gian để nghĩ mông lung nữa vì con quái vật đang tiến đến gần tôi và nhe bộ răng kinh dị, rất gần, rất gần…
- Không!!!
Tôi bật dậy, sau lưng mồ hôi ướt sũng. Thì ra là mơ, làm tôi hết cả hồn.
Nhưng sao nhà tôi hôm nay im ắng quá vậy? Tôi lò dò bước xuống tầng và chết sững: mẹ tôi đang bày biện bao nhiêu món ăn ngon trên bàn.
- Mẹ… sao…
- Làm sao?
- Sao hôm nay mẹ nấu nhiều món thế?  - tôi nghi ngờ.
- Lát nữa bác hai lên chơi. Mày chỉ ăn rồi ngủ thôi, có biết cái gì đâu. Con nhà người ta thì dậy sớm để giúp đỡ mẹ, còn con nhà này thì ngủ trắng mắt ra, chả làm được cái gì…
Mẹ đang nói thì sững lại, vì tôi đã nhào tới ôm mẹ. Đích thị đây là mẹ của tôi rồi, một người khó và kĩ tính nhưng rất mực thương con.
- Ơ cái con bé này, làm sao thế?
Chẳng cần nhìn tôi cũng biết trên môi mẹ đang nở một nụ cười.

Thứ Hai tuần VI Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 8,11-13
11Những người Pharisêu kéo ra và bắt đầu tranh luận với Đức Giêsu, họ đòi Người một dấu lạ từ trời để thử Người. 12Người thở dài não nuột và nói: "Sao thế hệ này lại xin một dấu lạ? Tôi bảo thật cho các ông biết: thế hệ này sẽ không được một dấu lạ nào cả." 13Rồi bỏ họ đó, Người lại xuống thuyền qua bờ bên kia.
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

LẠY CHÚA, CON CẢM ƠN CHÚA THƯƠNG BAN CHO GIA ĐÌNH CON HẠNH PHÚC CÓ CHA, CÓ MẸ, CÓ ANH, CÓ CHỊ. HIỆN NAY, Ở ĐẤT NƯỚC CỦA CON ĐẦY RẪY SỰ BẤT CÔNG; XIN CHÚA HÃY BIẾN ĐỔI TÂM HỒN CỦA HỌ ĐỂ HỌ BIẾT CHÚA VÀ YÊU THƯƠNG MỌI NGƯỜI.
GÓC VUI NHỘN - ÂN HẬN
 Hai cụ già tổ chức ăn mừng 50 ngày cưới và cũng là ngày lễ Valentine ở nhà hàng. Xong tiệc, cụ bà thấy cụ ông chảy nước mắt. Bà cảm động lắm và hỏi:
   - Chắc ông hạnh phúc vì thời gian tuyệt vời chúng ta đã có 50 năm qua phải không?
   Cụ ông không trả lời và suy nghĩ xa xăm. Đoạn ông trả lời:
   - 50 năm trước, cha của bà gí súng vào tôi và dọa bỏ tù tôi 50 năm nếu tôi không cưới bà. Phải chi hồi trước tôi can đảm một chút thì lẽ ra ngày mai là tôi mãn hạn tù rồi.

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

CẬU BÉ CHĂN CỪU

CẬU BÉ CHĂN CỪU
Câu chuyện cậu bé chăn cừu giúp trẻ hiểu được hậu quả của việc nói dối. Thông qua câu chuyện, cha mẹ nên giúp trẻ nhớ rằng: Phải luôn trung thực và không được nói dối bất kỳ ai!
Ngày xưa, ở một ngôi làng nọ có một cậu bé chăn cừu. Mỗi ngày, cậu đều nằm trên cánh đồng ngắm đàn cừu bình yên gặm cỏ xung quanh.
Cậu chỉ việc canh chừng đàn cừu khỏi lũ sói đói và lùa cừu về làng khi trời sụp tối.
Ngày nọ, cậu bé cảm thấy buồn chán nên quyết định lừa mọi người trong làng một vố cho vui. Trước đó, mọi người trong làng dặn cậu bé rằng mỗi khi thấy sói đến thì hãy hét to lên để họ chạy đến giúp cậu.
– Sói! Có sói!
Thế là cậu đứng lên và chạy đến bìa cánh đồng, hét lớn:
–Sói! Có sói!
Nghe thấy vậy, những người đàn ông trong làng bỏ dở việc đang làm, chạy ngay đến để giúp cậu đuổi sói.
Cậu bé thích thú khi thấy mọi người hối hả chạy tới, tay cầm khiên, cuốc, gậy gộc và hét to để đuổi sói.
Khi đến nơi, mọi người nhìn quanh nhưng chẳng thấy sói đâu cả. Họ về nhà sau khi đã đếm lại đàn cừu và chắc rằng không có con nào bị mất.
Họ nghĩ rằng có lẽ sói đã hoảng sợ bỏ đi khi nghe thấy tiếng ồn từ xa.
Trong khi đó, cậu bé cười ngặt nghẽo và nghĩ mình thật thông minh khi lừa được mọi người trong làng.
Ngày hôm sau, cậu bé lại tiếp tục lừa mọi người.
– Có sói! Cứu cháu với! Sói sẽ ăn thịt cừu của cháu mất.
Cậu hét lên và chạy về phía làng.
Có sói!
Cứu cháu với!
Một lần nữa, mọi người lại chạy đến giúp cậu bé đuổi sói. Họ nghĩ con sói lúc này đang rất đói nên họ cố gắng chạy nhanh hơn và tạo ra nhiều tiếng ồn hơn.
Cậu bé cười ngặt nghẽo khi nhìn thấy mọi người vừa hối hả chạy, vừa la hét để lũ sói sợ. Nhưng chẳng có con sói nào cả!
Khi nhìn thấy cậu bé cười, những người trong làng hiểu ra rằng cậu bé đang lừa họ.
–    Này thằng bé kia, hãy coi chừng đấy. Rồi sẽ có lúc mày phải kêu cứu mà chẳng có ai đến đâu!
Nghe họ nói thế, cậu bé chỉ cười to.
Một ngày nọ, có một con sói hung dữ tiến xuống cánh đồng – một con sói thật sự. Nó nhìn thấy đàn cừu đang gặm cỏ bèn xông vào.
Cậu bé chưa bao giờ trông thấy một con sói nào lớn đến như vậy và không biết phải làm gì để bảo vệ đàn cừu của mình. Cậu chạy thật nhanh về làng, hét lớn:
– Sói! Có sói!
Dù nghe rất rõ tiếng của cậu bé đang la lớn: “Sói! Có một con sói thật đang đến ! ” nhưng mọi người chẳng thèm quan tâm và vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau.

Chúa Nhật VI Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mt 5,17-37
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đừng tưởng Ta đến để hủy bỏ lề luật hay các tiên tri. Ta không đến để hủy bỏ, nhưng để kiện toàn. Vì Ta bảo thật các con: Cho dù trời đất có qua đi, thì một chấm một phẩy trong bộ luật cũng không bỏ sót, cho đến khi mọi sự hoàn thành. Bởi vậy, ai hủy bỏ một trong những điều luật nhỏ mọn nhất, và dạy người khác làm như vậy, sẽ kể là người nhỏ nhất trong Nước Trời; Trái lại, ai giữ và dạy người ta giữ những điều đó, sẽ được kể là người cao cả trong Nước Trời.
Nếu các con không công chính hơn các luật sĩ và biệt phái, thì các con chẳng được vào Nước Trời đâu.
Các con đã nghe dạy người xưa rằng: Không được giết người. Ai giết người, sẽ bị luận phạt nơi tòa án. Còn Ta, Ta bảo các con: Bất cứ ai phẫn nộ với anh em mình, thì sẽ bị tòa án luận phạt. Ai bảo anh em là ngốc, thì bị phạt trước công nghị. Ai rủa anh em là "khùng", thì sẽ bị vạ lửa địa ngục. Nếu ngươi đang dâng của lễ nơi bàn thờ mà sực nhớ người anh em đang có điều bất bình với ngươi, thì ngươi hãy để của lễ lại trước bàn thờ, đi làm hòa với người anh em ngươi trước đã, rồi hãy trở lại dâng của lễ. Hãy liệu làm hòa với kẻ thù ngay lúc còn đi dọc đường với nó, kẻo kẻ thù sẽ đưa ngươi ra trước mặt quan tòa, quan tòa lại trao ngươi cho tên lính canh và ngươi sẽ bị tống ngục. Ta bảo thật cho ngươi biết: "Ngươi sẽ không thoát khỏi nơi ấy cho đến khi trả hết đồng bạc cuối cùng!"
Các con đã nghe nói với người xưa rằng: "Chớ ngoại tình". Còn Ta, Ta bảo các con: "Hễ ai nhìn xem phụ nữ mà ước ao phạm tội với họ, thì đã ngoại tình với họ trong lòng rồi. Nếu con mắt phải của con nên dịp tội cho con, thì hãy móc nó mà ném xa con; vì thà mất một chi thể còn lợi hơn là toàn thân bị ném vào hỏa ngục. Và nếu tay phải con nên dịp tội cho con, thì hãy chặt mà ném nó xa con; vì thà mất một chi thể còn hơn là toàn thân bị ném vào hỏa ngục". Cũng có lời dạy rằng: "Ai ly dị vợ mình, trừ trường hợp tà dâm, thì làm cớ cho vợ ngoại tình; và ai cưới người vợ đã ly dị, cũng phạm tội ngoại tình".
Các con cũng đã nghe có lời bảo người xưa rằng: "Chớ thề gian, nhưng hãy giữ trọn lời mình thề với Chúa". Còn Ta, Ta bảo các con: "Ðừng thề chi cả; đừng lấy trời mà thề, vì trời là ngai Thiên Chúa; đừng lấy đất mà thề, vì đất là bệ chân Người; đừng lấy Giêrusalem mà thề, vì là thành của Vua cao cả. Cũng đừng chỉ đầu ngươi mà thề, vì ngươi không thể làm cho một sợi tóc ra trắng hay đen được. Những lời nói của các con phải là: Có thì nói có, không thì nói không, thêm điều đặt chuyện là bởi ma quỷ mà ra".
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

 XIN CHÚA, HÃY SOI SÁNG CHO CON LUÔN CỐ GẮNG TRONG CUỘC SỐNG DÙ CÓ NGUY NAN, KHỔ CỰC. CON LUÔN TIN TƯỞNG NƠI CHÚA "CON TIN CHÚA ƠI CHÚA CHÍNH LÀ NIỀM VUI CỦA CON..."

GÓC VUI NHỘN KIỂM TRA
Adam về nhà rất muộn. Eva giận dữ tra hỏi:
- Tại sao anh lại về muộn như vậy? Đi gặp con nào phải không?
- Đừng có ngu ngốc như vậy! Em là người đàn bà duy nhất trên trái đất này. Họ đi ngủ. Nửa đêm, Adam thấy buồn buồn ở ngực và tỉnh giấc, thấy tay Eva đang rờ rẫm trên ngực mình, còn miệng nàng thì lẩm bẩm. Chàng hỏi:
- Em đang làm cái quái quỷ gì thế?
- Tôi đang đếm xem anh có còn đủ xương sườn không?

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

GIÁ TRỊ CỦA LÒNG BIẾT ƠN

GIÁ TRỊ CỦA LÒNG BIẾT ƠN
Cho đến một ngày, cũng như những ngày khác, hai bố con đang trên đường về nhà và tôi thì đang cầu mong lại được nghe những âm thanh du dương từ miệng bố cất lên rủ tôi ăn kem như mọi khi. Và bố hỏi thật.
Hồi ấy tôi mới 13 tuổi và thường cứ mỗi thứ bảy là tôi lại được bố dẫn đi chơi. Có lúc bố dẫn tôi ra công viên, có lúc lại đưa tôi ra bến cảng ngắm nhìn những con tàu. Thế nhưng tôi thích nhất là được bố dẫn đến các cửa hàng bán đồ cũ.
Ở đấy tôi tha hồ ngắm nghía và trầm trồ thưởng lãm các món đồ điện tử cũ kỹ. Thỉnh thoảng bố cũng mua cho tôi một món gì đó giá 50 xu chỉ để về nhà tháo tung nó ra.
Trên đường về nhà sau những chuyến đi chơi ngắn ngủi ấy, bố thường dừng lại ở tiệm kem có tên Nữ Hoàng để mua cho tôi một cây kem hình nón giá 10 xu. Không phải lần nào cũng thế nhưng gần như thường xuyên tôi được bố mua kem cho. Dẫu không cố nghĩ đến nhưng lòng tôi cứ khấp khởi hy vọng mỗi khi hai bố con về đến ngã rẽ "quyết định", nơi mà bố sẽ đưa tôi thẳng đến tiệm kem hoặc quẹo về nhà mà chẳng mua gì. Với tôi, đó là góc đường chứa đựng cả niềm thích thú lẫn nỗi thất vọng.
Có vài lần, bố trêu tôi bằng cách đi thẳng.
- Bữa nay bố về đường này chỉ là để đổi không khí thôi đó nha.
Bố nói như thế khi lái xe ngang qua tiệm Nữ Hoàng mà không dừng lại. Dĩ nhiên bố chỉ đùa thôi, và tôi cũng đã no bụng rồi, chứ không phải bố muốn trêu tức gì tôi.
Tuyệt nhất là những ngày bố hỏi tôi bằng một giọng "lịch sự" ra vẻ chẳng "tính toán" gì trước cả.
- Con có thích ăn kem nón không?
Lúc ấy tôi sẽ trả lời:
- Thưa bố, còn gì tuyệt hơn nữa.
Tôi luôn chọn kem sô-cô-la còn bố thì kem va-ni. Bố dừng xe lại và đưa tôi 20 xu để tôi chạy vào mua những loại kem mà chúng tôi thường ăn. Sau đó cả hai bố con sẽ cùng ngồi ăn trên xe. Tôi yêu bố tôi và yêu cả những cây kem - với tôi, đó là thiên đường!
Cho đến một ngày, cũng như những ngày khác, hai bố con đang trên đường về nhà và tôi thì đang cầu mong lại được nghe những âm thanh du dương từ miệng bố cất lên rủ tôi ăn kem như mọi khi.
Và bố hỏi thật:
- Hôm nay con có thích ăn kem nón không?
- Thưa bố, còn gì tuyệt hơn nữa.
Nhưng lần này bố lại nói thêm:
- Bố cũng thấy tuyệt đó, con trai. Hôm nay con có muốn đãi bố không?
Hai mươi xu! Những hai mươi xu! Đầu óc tôi quay cuồng tính toán. Mình dư sức đãi bố ăn! Mỗi tuần tôi được cho 25 xu để tiêu vặt và cộng thêm một ít cho những công việc linh tinh. Nhưng tôi biết tiết kiệm tiền là rất quan trọng. Bố đã bảo vậy mà. Cho nên khi phải bỏ tiền ra để mua thì kem đối với tôi dường như là một thứ xa xỉ, không cần thiết.
Tại sao lúc đó tôi không coi đây là cơ hội ngàn vàng để tặng một điều gì đó cho người bố rộng lượng của mình? Tại sao tôi lại không nghĩ rằng bố mình đã mua cho mình cả mấy chục cây kem rồi còn mình thì chưa mua cho bố một cây nào hết? Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chỉ là "20 xu".
Trong một thoáng vô ơn, ích kỷ và keo kiệt, tôi đã nói ra những lời kinh khủng mà đến giờ còn vang mãi bên tai tôi.
- Thôi, nếu vậy thì con nghĩ con sẽ không ăn nữa.
Bố lặng lẽ nói:
- Được thôi, con trai.
Đến khi chúng tôi quẹo qua khúc quanh để về nhà, tôi nhận thấy mình đã sai và năn nỉ bố quay lại.
- Con sẽ đãi bố mà, quay xe lại đi bố.
Nhưng bố tôi chỉ nói:
- Không sao đâu con, thực ra chúng ta đâu cần ăn kem đâu, - và không để ý đến lời năn nỉ của tôi nữa, bố tiếp tục lái xe về nhà.
Tôi cảm thấy xấu hổ cho tính ích kỷ và thái độ bạc bẽo của mình. Bố không một lần nhắc lại chuyện đó và cũng không hề tỏ ra thất vọng. Tôi nghĩ là bố không cần phải làm gì cả để khắc sâu hơn lỗi lầm này trong tôi.
Tôi đã biết rằng có hai cách thể hiện sự rộng lượng và, để tỏ lòng biết ơn đôi khi hai chữ "Cám ơn" không thôi vẫn chưa đủ. Ngày hôm đó, để thể hiện lòng biết ơn, tôi chỉ cần có 20 xu, và đó hẳn đã là cây kem ngon nhất tôi từng được ăn nếu tôi dám bỏ ra 20 xu lúc ấy để đãi bố.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe thêm một chuyện này nữa. Trong chuyến đi chơi kế tiếp của chúng tôi vào tuần sau đó, lúc gần đến ngã rẽ, tôi đã hỏi bố:
- Bố ơi, hôm nay bố có thích ăn kem nón không? Con mời.

Thứ Bảy tuần V Thường Niên A - Đức Mẹ Lộ Đức
Lời Chúa: 
 Mc 8,1-10
1Trong những ngày ấy, lại có một đám rất đông, và họ không có gì ăn, nên Đức Giêsu gọi các môn đệ lại mà nói: 2"Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi mà không có gì ăn! 3Nếu Thầy giải tán, để họ nhịn đói mà về nhà, thì họ sẽ bị xỉu dọc đường. Trong số đó, lại có những người ở xa đến." 4Các môn đệ thưa Người: "Ở đây, trong nơi hoang vắng này, lấy đâu ra bánh cho họ ăn no?" 5Người hỏi các ông: "Anh em có mấy chiếc bánh?" Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc." 6Người truyền cho họ ngồi xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, dâng lời tạ ơn, và bẻ ra, trao cho các môn đệ để các ông dọn ra. Và các ông đã dọn ra cho đám đông. 7Các ông cũng có mấy con cá nhỏ. Người đọc lời chúc tụng, rồi bảo các ông dọn cả cá ra. 8Đám đông đã ăn và được no nê. Người ta nhặt lấy những mẩu bánh còn thừa: bảy giỏ! 9Mà đám đông có khoảng bốn ngàn người. Người giải tán họ. 10Lập tức, Đức Giêsu xuống thuyền với các môn đệ và đến miền Đanmanutha.

(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)


XIN CHÚA SOI SÁNG CHO CON LUÔN BIẾT NHẬN CHÚA Ở TRONG MỌI NGƯỜI, ĐỂ CON BIẾT CHIA SẺ CHO MỌI NGƯỜI KHI HỌ ĐÓI, HỌ THIẾU THỐN LÒNG TIN VỀ CHÚA.

GÓC VUI NHỘN - LÝ DO NGOẠI TÌNH
Một người phụ nữ có người chồng rất hay đi ngoại tình. Quá buồn tủi người phụ nữ đã tìm đến một vị đại sư xin lời khuyên.
– Thưa đại sư, chồng con thường xuyên ngoại tình, trong khi con hết mực yêu thương, quan tâm và chiều chuộng anh ấy. Con không hiểu lý do tại sao nữa.
Vị đại sư không nói gì chỉ lặng lẽ đưa cho người phụ nữ một cái bánh bao:
– Trước tiên, con hãy ăn cái bánh này đi.
Người phụ nữ cầm lấy ăn, ăn hết vị đại sư hỏi:
– Ngon không?
– Có ạ.
– Muốn ăn nữa không?
– Có ạ.
Vị đại sư điềm tĩnh nói:
– Bây giờ thì con đã hiểu lý do rồi chứ?
Cô gái gật gù đáp:
– Con hiểu rồi thưa đại sư. Con người vốn có lòng tham vô đáy.
Vị đại sư lắc đầu:
– Không phải. Do con béo quá rồi đó!