BUỔI ĐẤU GIÁ
Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức
gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
Ông làm việc rất
chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu
tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng. Người
đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con
mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta
cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau,
đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên
đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha
nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm
vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể
biết được điều gì đang xảy ra với con mình.
Vài tuần sau ông
nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi
làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
Thật khó khăn khi
đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã
rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng
đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi
đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy
sinh.
Một tháng sau, đến
ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà
thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa.
Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói
"Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu
trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để
đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác
thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một
bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức
tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống,
ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với
chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn
tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
Chàng trai ở lại
với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị
bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn
tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm
được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày
Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều
háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người
điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như
vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."
Có người la lên
"Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua
nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển
nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển
bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời
nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai
trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn
mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này
sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được
không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và
tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó.
Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"
Người điều khiển
nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui
mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự
được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là
vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại
đây!"
Đám đông nổi giận
"Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi
tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu
giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây:
NGƯỜI NÀO LẤY BỨC
CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”
BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”
Thứ Bảy trong tuần Bát Nhật Giáng
Sinh
Lời Chúa:
Ga 1, 1-18
1Lúc khởi đầu đã có
Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa. 2Lúc
khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa. 3Nhờ Ngôi Lời, vạn vật
được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành. Điều đã được
tạo thành 4ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho
nhân loại. 5Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã
không diệt được ánh sáng. 6 Có một người được Thiên Chúa
sai đến, tên là Gio-an. 7Ông đến để làm chứng, và làm chứng về
ánh sáng, để mọi người nhờ ông mà tin. 8Ông không phải là ánh
sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng. 9Ngôi Lời là ánh
sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. 10Người
ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết
Người. 11Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón
nhận. 12Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh
Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa. 13Họ được
sinh ra, không phải do khí huyết, cũng chẳng do ước muốn của nhục thể, hoặc do
ước muốn của người đàn ông, nhưng do bởi Thiên Chúa. 14Ngôi Lời
đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh
quang của Người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân
sủng và sự thật. 15Ông Gio-an làm chứng về Người, ông tuyên bố:
"Đây là Đấng mà tôi đã nói: Người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có
trước tôi."16Từ nguồn sung mãn của Người, tất cả chúng ta đã
lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác. 17Quả thế, Lề Luật đã được
Thiên Chúa ban qua ông Mô-sê, còn ân sủng và sự thật, thì nhờ Đức Giê-su Ki-tô
mà có. 18Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả; nhưng Con Một
vốn là Thiên Chúa và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ
cho chúng ta biết.
(Nguồn: Ủy Ban
Kinh Thánh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - ÔNG CHỦ ĐÂU?
Người
đến xin việc hỏi anh bồi:
- Cửa
hàng này có cần người cực khỏe để đuổi những thực khách quá chén không?
- Cần
chứ! Nhưng trình độ của anh tới đâu?
-
Chàng xin việc liền tiến lại bàn đầu, tóm ngay một người đàn ông béo phệ và ném
vèo qua cửa sổ.
-
Thấy chưa? Ý kiến của anh thế nào?
-
Xuất sắc! Đợi ông chủ quán vào sẽ nói chuyện với anh.
- Ông
ta đi đâu vậy?
- Vừa
bị anh ném ra ngoài.