MẸ DẠY CON LỚN KHÔN
Mẹ có thể
không ở cạnh con khi con đau đớn và thất vọng nhất,
nhưng khi nhìn lại mọi thứ đã qua, con nhận ra rằng mẹ yêu con nhiều
lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và trưởng thành.
Mười tuổi, con đòi mặc áo mới nhưng
mẹ lại bảo đến nhập học mẹ sẽ cho mặc. Con lôi chiếc áo cũ ra
cố tình cắt một vết rách không thể vá trên chiếc áo trắng cũ.
Khi phát hiện ra, mẹ lẳng lặng cất chiếc áo mới vào cuối
ngăn tủ rồi khóa cửa tủ. Thế là ngày nhập học ngày con đến lớp với chiếc áo đã
ngả màu vàng úa. Tan học, con lại phải thay ra để giặt, phơi nắng cho chóng khô
ngày mai còn mặc tiếp. Từ đó, con không dám đòi hỏi gì nếu mẹ chưa đồng ý.
Buổi tối, mẹ nhắc con: “Ngày mai kiểm tra nên tranh thủ ôn
bài, còn đi ngủ sớm”. Con vâng dạ, rồi mãi mê chát chít với mấy đứa bạn rỗi
việc. Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Gần sáng con mới dứt khỏi cái máy vi
tính và lăn ra ngủ. Con không hẹn đồng hồ, vì nghĩ thế nào ngày mai mẹ cũng gọi
dậy.
Khi thức giấc muộn, con quáng quàng chạy vội đến lớp. Mẹ
đang thu bài kiểm tra. Hôm sau, mẹ trả bài, cột điểm một tiết của con với con
một đỏ son. Con gục mặt xuống bàn, ấm ức khóc.
Con vào đại học, con và cha thuyết phục mẹ mua xe máy cho
con nhưng mẹ không đồng ý. Tháng đầu tiên xa nhà, nhận tiền mẹ gửi con đem đi
mua chiếc áo mới nên tháng ấy con hết tiền sớm hơn mọi khi, con viết thư cho
mẹ. Con nghĩ chắc mẹ phải lo lắng lắm và sẽ vội vàng gửi tiền lên ngay cho con
như chúng bạn con vẫn thường làm với mẹ chúng.
Nhưng không… con chỉ nhận được giấy gọi lấy tiền vào đầu
tháng như mọi khi. Suốt một tuần, con phải ăn mì tôm thay cơm. Từ đấy, con biết
cách chi tiêu một cách hợp lý.
Một hôm, con nhận được thư. Con tưởng
tượng sẽ có biết bao lời yêu thương trìu
mến. Nhưng không mẹ chỉ viết ngắn gọn những dòng thông báo cùng một câu hỏi
được gạch chân cẩn thận: “Sao con không kiếm gì làm thêm? Sinh viên năm hai rồi
còn gì!”. Con ngạc nhiên, nhà mình có phải khó khăn, thiếu thốn gì đâu?
Nhưng vì tự ái, con cũng theo chân lũ bạn long đong đến
các trung tâm gia sư. Rồi khóc nức nở vì đóng tiền mà vẫn không có được việc làm
thêm. Sau mấy lần con biết cách để không bị lừa nữa.
Những trưa nắng chang chang, đạp xe
đi dạy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Những buổi tối mưa nặng hạt, con co rúm đứng
chờ xe buýt vẫn không nản. Tháng lương đầu tiên, sau khi mua quà gửi mẹ, con tự
thưởng cho mình một chiếc áo. Đó không phải là chiếc áo con thích nhất nhưng
con luôn giữ gìn một cách cẩn thận. Con quý nó gì đó là do công sức mình lao động để mua.
Suốt một thời gian dài,
con nghĩ mẹ không hề yêu con. Mẹ nghiêm khắc, lạnh lùng và
luôn đẩy con vào những hoàn cảnh khó khăn mà đáng lý con không phải chịu như
thế.
Mẹ có thể không ở cạnh con, ngay cả khi con đau đớn và
thất vọng nhất. Nhưng đến bây giờ, khi nhìn lại tất cả mọi điều đã qua, con
nhận ra rằng mẹ yêu con nhiều lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và
trưởng thành.
Chúa Nhật Thứ II Mùa Vọng
Lời Chúa:
Mt 3, 1-12
1 Hồi ấy, ông
Gio-an Tẩy Giả đến rao giảng trong hoang địa miền Giu-đê rằng : 2"Anh
em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần." 3 Ông chính
là người đã được ngôn sứ I-sai-a nói tới : Có tiếng người hô trong hoang địa :
Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. 4 Ông
Gio-an mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng
làm thức ăn. 5 Bấy giờ, người ta từ Giê-ru-sa-lem và khắp
miền Giu-đê, cùng khắp vùng ven sông Gio-đan, kéo đến với ông. 6 Họ
thú tội, và ông làm phép rửa cho họ trong sông Gio-đan. 7 Thấy
nhiều người thuộc phái Pha-ri-sêu và phái Xa-đốc đến chịu phép rửa, ông nói với
họ rằng : "Nòi rắn độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ
của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy ? 8 Các anh hãy sinh
hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối. 9 Đừng tưởng có thể bảo
mình rằng : "Chúng ta đã có tổ phụ Áp-ra-ham." Vì, tôi nói cho các
anh hay, Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông
Áp-ra-ham. 10 Cái rìu đã đặt sát gốc cây : bất cứ cây nào
không sinh quả tốt đều bị chặt đi và quăng vào lửa. 11 Tôi,
tôi làm phép rửa cho các anh trong nước để giục lòng các anh sám hối. Còn Đấng
đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không đáng xách dép cho Người. Người sẽ
làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và lửa.12 Tay Người
cầm nia, Người sẽ rê sạch lúa trong sân : thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn
thóc lép thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi."
(Nguồn: Ủy Ban
Kinh Thánh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - BƠI NHIỀU VẪN MẬP
Một phụ nữ đòi chồng lắp cho hệ thống nước nóng ở hồ bơi ngoài
trời của gia đình để bà ta có thể bơi lội chống béo phì.
- Ông
chồng vặn lại: "Con cá voi ngày nào cũng bơi mà có gày đi tí nào
đâu".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét