HIẾU TỬ
Thằng Năm cõng mẹ trên lưng mà
lòng vui phơi phới. Nhà anh Cả đây rồi! Ngôi nhà khang trang bề thế nhất nhì
trong xã, cánh cổng khép hờ, hai bên còn có hai con chó đá ngoe nguẩy vẫy đuôi,
lưỡi lốm đốm đỏ lòm thè ra gần chấm đất như hoan hỉ đối với tất cả những ai đi
qua thể hiện sự hiếu khách của vị chủ nhân với bất kể ai dù cho đó là trộm đạo
đi chăng nữa. Nó xốc mẹ một lần cuối rảo cẳng bước vào.
Trong nhà đã
đầy đủ các anh chị của nó ngồi sẵn từ bao giờ. Thấy nụ cười nham nhở của thằng
em út cô Tư không buồn nhếch mép, đôi môi dày bịch nứt nẻ trề ra trách móc.
"Chú chết dẫm ở đâu giờ này mới vác mặt tới, chú có
biết cái thời gian đợi chú bằng bốn gánh phân ra đồng của tôi rồi không
hả?"
Thằng Năm vứt mẹ đánh huỵch một cái ngồi tọt vào trong
chiếc thúng để giữa nhà bên cạnh còn có cái cân đĩa nằm trang trọng ở đó quay
ra cự lại.
"Chị tưởng tôi thích đến muộn lắm phỏng? Cả đêm qua
bị Tào Tháo rượt sáng ra còn tưởng đi cấp cứu đây."
"Đúng rồi hôm nay tới phiên bác Cả đương nhiên chú
Năm phải mừng vui nhất nhà chứ. Thôi bỏ đi, nhanh nhanh vào việc để tôi còn về
đi ăn cỗ đám ma làng bên." Anh hai vội vã chen vào, bộ răng bàn cuốc màu
cánh gián phô diễn quá nửa phần dưới khuôn mặt không giấu đi được vẻ sốt sắng.
"Nào mọi người ra cả đây làm chứng cho tôi giao nhận
bà cụ nhanh nào!"
Bác cả vừa dứt lời cả bọn háo hức ùa ra giữa nhà, không
khí nô nức chẳng kém lễ hội thi voi ở Bản Đôn là mấy.
Thằng Năm hăng hái nhất bế bổng cả cái thúng có mẹ ngồi
trong đó đặt lên chiếc cân đĩa có trọng tải 50 cân. Kim đồng hồ dập dềnh lên
xuống bẩy bẩy đúng bốn mươi chín lần theo từng nhịp thở của năm hiếu tử rồi mới
dừng lại.
"Ba mươi tư cân chín lạng nhé! Đấy mọi người làm
chứng cho tôi."
Thằng Năm khoái chí nhảy cẫng lên như choi choi trong nhà
khiến chiếc cạp quần buộc tạm bợ bằng dây chuối đứt phăng, quần tụt xuống đến
tận mắt cá. Nó điềm nhiên cúi xuống kéo lên chẳng thèm đếm xỉa gì đến xung
quanh.
"Quái lạ mày cho mẹ ăn tăng trọng hay sao mà đợt
này tăng cân đột xuất thế nhỉ?"
Có tiếng bàn tán xôn xao giữa các anh chị của nó càng làm
tăng lên vẻ hỉ hả trong lòng thằng Năm. Riêng bác Cả lại tỏ ra nghi vấn, anh ta
đi vòng quanh bà cụ mấy vòng, mắt đảo như rang lạc chán chê mê mỏi mới nhấc
bổng bà cụ lên đặt sang bên cạnh. Đôi tay rờ rẫm khắp người, chợt anh ta mò
thấy gì đó, đôi mắt sáng ngời vội vàng vất huỵch vật đó xuống nền nhà.
Viên gạch chỉ vỡ đôi trong ánh mắt ngơ ngác của cả bọn.
Bác Cả sổ ra một tràng mạt sát không tiếc lời.
"Thằng khốn nạn, đồ bất hiếu! Định giở trò ranh mãnh
qua mắt anh mày phỏng?"
Thằng Năm quyết không đuối lí trợn tròn đôi mắt ném về
phía bà cụ vu vạ.
"Bà... bà giấu thứ đó vào trong người từ khi nào?
Nói mau!!!"
Cụ Phúc mấp máy thở không ra hơi, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ
phân bua.
"Chính... chính... anh làm việc đó... đó chứ nào
phải... phải tôi."
"Bà im ngay! Đã bảo muốn nói phải xin phép, muốn ỉa
phải báo trước mà."
Thằng Năm mắt long lên sòng sọc, bọt sùi ra cả hai bên
mép nạt nộ.
"Chú im đi, giờ chú tính sao?" Bác Cả điên tiết
ngắt lời.
"Thôi thôi nhanh cho chúng tôi còn về, không có thời
gian đứng đây mà nghe mấy người tranh cãi. Mất bao nhiêu thời gian vàng
bạc." Bọn đứng xung quanh nhao nhao lên chừng nghe tức tối.
Thằng Năm đuối lý toan nguẩy đít ra về thì bị anh cả nó
chặn lại.
"Chú chưa về được, phải ký vào sổ bàn giao đã để
tháng sau tôi còn gửi mẹ sang chỗ chú Hai."
Bác Cả dúi quyển sổ nhàu nát về phía nó rồi quay sang chỗ
bọn người xung quanh nói oang oang.
"Đấy mọi người làm chứng cho tôi, tháng này mẹ sút
mất ba lạng. Chứng cứ rành rành không lại bảo tôi đổ điêu cho người tốt."
Thằng Năm chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói châm chọc đó,
giở sổ ra ký xoẹt một cái xong quẩy đít về mất. Mọi người cũng vội vã ra ngoài
không thèm liếc đến mẹ lấy một nửa con mắt.
....
Trời sao lồng lộng, gió biển vi vu sóng vỗ oàm oạp vào
triền đê bải hoải. Cụ Phúc ngồi đó đôi mắt trũng sâu, nước mắt tự bao giờ đã
không còn lăn dài được nữa.
Cụ nhìn lên bầu trời lần cuối bất giác thấy bóng hình mẹ
mờ ảo giữa tầng không trung, ký ức mờ mịt đứt đoạn năm nao vọng về lời mẹ thều
thào vẫn còn như văng vẳng bên tai trước giờ phút lâm chung ra đi không nhắm
mắt.
"Sóng... trước đổ đâu... sóng... sau đổ đấy..."
Hôm sau người ta thấy bà cụ Phúc nằm lạnh cóng ở triền
để, vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy bàn cân lần nữa.
Đám tang dềnh dàng rất nhanh chóng được tổ chức. Năm anh
em hiếu tử mổ một lúc hai con lợn tạ để cúng mẹ, nghe đâu còn mời cả đám khóc
thuê chuyên nghiệp tít trên huyện về để hỗ trợ gia đình tang chủ.
Các con cụ vật vã bên linh sàng trong niềm đau đớn tiếc
thương vô hạn...
Thứ Ba trong Tuần Bát nhật Giáng
sinh, Thánh Gioan Tông Đồ, lễ kính
Lời Chúa:
Ga 20, 2-8
2Bà liền chạy về
gặp ông Simôn Phêrô và người môn đệ Đức Giêsu thương mến. Bà nói: "Người
ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu."3Ông
Phêrô và môn đệ kia liền đi ra mộ. 4Cả hai người cùng chạy.
Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. 5Ông
cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. 6Ông
Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải
để ở đó, 7và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với
các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. 8Bấy giờ
người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin.
(Nguồn: Ủy Ban
Kinh Thánh / HĐGMVN)
LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa xin cho lòng tin thật vững vàng không để những hào
quang vật chất của trần gian làm con mất đi lòng tin vào Chúa." Con tin
Chúa ơi! Chúa chính là niềm an ủi con..."
GÓC VUI NHỘN
- NGHĨ BẰNG GÌ?
- Bé:
Chị ơi , tại sao nói nghĩ nát óc ?
- Chị: Nghĩa là con người ta suy nghĩ bằng đầu óc em ạ!
- Bé: Không đúng. Hôm qua nói chuyện với bác Lan, mẹ - bảo: "Tôi nghĩ bụng…" vậy người ta nghĩ bằng bụng chứ?
- Chị: ???
- Chị: Nghĩa là con người ta suy nghĩ bằng đầu óc em ạ!
- Bé: Không đúng. Hôm qua nói chuyện với bác Lan, mẹ - bảo: "Tôi nghĩ bụng…" vậy người ta nghĩ bằng bụng chứ?
- Chị: ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét