ƯỚC MƠ
Có một cậu bé lớn lên trong trại mồ côi luôn mơ ước được
bay như chim trên trời. Cậu quả tình không hiểu tại sao những con vật ở thảo
cầm viên trông to lớn hơn mình nhiều mà lại bay được. “Tại sao mình không bay
được nhỉ?”. Cậu tự hỏi. “Chẳng lẽ mình có gì đó bất thường chăng?”.
Sống gần trại trẻ mồ côi có một chú bé bị liệt đôi chân.
Ước muốn duy nhất của chú chỉ là được đi và chạy nhảy như bao bạn bè đồng trang
lứa. Trong đầu chú luôn nặng trĩu câu hỏi: “Sao mình không giống như các bạn ấy
nhỉ?”.
Một hôm, cậu bé mồ côi đến công viên chơi và tình cờ gặp
chú bé tật nguyền đang ngồi nghịch cát. Cậu lân la đến gần làm quen và hỏi xem
chú bé kia có khi nào mong muốn được bay lượn như chim không.
– Không! – Chú bé bị liệt trả lời – Nhưng mình luôn muốn
biết cảm giác đi và chạy giống như các bạn nó như thế nào.
– Có gì vui đâu! – Cậu bé muốn bay như chim đáp. – À, này,
đằng ấy với mình kết bạn với nhau nhé, được không?
– Được chứ, mình cũng thích thế.
Thế rồi hai chú bé ngồi chơi với nhau hàng giờ liền, cùng
xây những tòa lâu đài bằng cát và cùng đua nhau phát ra đủ loại âm thanh vui
nhộn từ hai chiếc miệng xinh xắn. Chúng nhìn nhau, nét mặt rạng ngời niềm vui.
Góc công viên chốc chốc lại rộ lên những tràng cười giòn tan. Cuộc vui dừng lại
khi cha của chú bé bị liệt mang xe lăn đến đón con về. Cậu bé luôn ao ước bay
được như chim chạy đến bên người cha và nhón chân lên thì thầm điều gì đó vào
tai ông.
– Được đấy! – Người cha gật gù.
Xong, cậu bé chạy về phía người bạn mới của mình và bảo:
– Đằng ấy là người bạn duy nhất của mình. Ước gì mình có
thể làm gì đó để giúp đằng ấy đi và chạy được như mình. Tuy nhiên, mình nghĩ
điều này thì mình có thể làm được.
Dứt lời, cậu xoay người lại và bảo bạn trèo lên lưng mình.
Và rồi cậu chạy trên bãi cỏ công viên. Những bước chân ban đầu còn ngắn ngủi,
chuệnh choạng, về sau mỗi lúc một nhanh thoăn thoắt hơn lên. Trên lưng, người
bạn tật nguyền ôm ghì lấy cổ cậu. Như được tiếp thêm sức mạnh, đôi chân cậu
lướt chạy băng băng, cho tới lúc gió tạt mạnh vào mặt hai đứa trẻ.
Người cha đứng lặng nhìn theo cả hai, mắt rưng rưng. Đứa
con không đi được của ông đang dang rộng đôi cánh tay, vung vẫy trong gió, và
luôn miệng thét to:
– Con đang bay, bố ơi. Con đang bay!
Thứ Hai Tuần II Mùa Vọng
Lời Chúa:
Lc 5,17-26
17Một hôm, khi Đức
Giêsu giảng dạy, có mấy người Pharisêu và luật sĩ ngồi đó; họ từ khắp các làng
mạc miền Galilê, Giuđê và từ Giêrusalem mà đến. Quyền năng Chúa ở với Người,
khiến Người chữa lành các bệnh tật. 18Bỗng có mấy người khiêng
đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước
mặt Người.19Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy
vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống
ngay chính giữa, trước mặt Đức Giêsu. 20Thấy họ có lòng tin như
vậy, Người bảo: "Này anh, anh đã được tha tội rồi." 21Các
kinh sư và các người Pharisêu bắt đầu suy nghĩ: "Ông này là ai mà nói phạm
thượng như thế? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?" 22Nhưng
Đức Giêsu thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng:
"Các ông đang nghĩ gì trong bụng vậy? 23Trong hai điều:
một là bảo: "Anh đã được tha tội rồi", hai là bảo: "Đứng dậy mà
đi", điều nào dễ hơn? 24Vậy, để các ông biết: ở dưới đất
này, Con Người có quyền tha tội -Đức Giêsu bảo người bại liệt-: tôi truyền cho
anh: Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà!" 25Ngay
lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa
đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa. 26Mọi người đều sửng sốt và
tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: "Hôm nay, chúng ta đã thấy
những chuyện lạ kỳ!"
GÓC VUI NHỘN - ĐI RỒI CÒN MỔ
Ở cổng thiên đường, Thánh Peter đang đứng gác bỗng thấy một anh
miệng cười tủm tỉm, cứ đứng lần chần chưa muốn bước vào. Thánh liền hỏi:
-
Này, vào thì vào đi! Tới đây rồi mà còn cười đểu ai đấy?
- Hí
hí, con lên đây gần 1 giờ rồi mà mấy ông bác sĩ ở dưới kia vẫn còn đang hì hục
mổ con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét