TRẢ THÙ
Nó, một đứa con gái 20 tuổi cao ráo, xinh đẹp nhất nhì trong lớp
mà tính cách cũng rất dịu dàng, Nó, một đứa con gái 20 tuổi cao ráo, xinh
đẹp nhất nhì trong lớp mà tính cách cũng rất dịu dàng, thế nhưng từ lúc nó biết
mình hiểu tình cảm trai gái là gì rồi thì cho đến tận bây giờ chưa có một anh
chàng nào thích nó cả.
Đôi lần tim nó thổn thức khi nhìn thấy một anh chàng lạ
mặt nào đó đi ngang qua, hoặc là cùng ngồi trong giảng đường vì nó cũng là một
đứa con gái có trái tim biết rung động như bất cứ đứa con gái nào khác. Tuy
nhiên có một lý do khiến những gã trai đó lẫn nó đều không thể nói lên dù đôi
bên cũng có ít nhiều ấn tượng về nhau. Nghĩ đến điều nó liền thở dài buồn não
nễ, rồi bất giác đưa tay sờ lên má.
Bên má đó còn có sự xuất hiện một
vết sẹo chém ngang trên khuôn mặt diễm lệ của nó.
Ngón tay trỏ của nó lần theo vết sẹo
đã có từ năm nó chỉ có 5 tuổi, mắt nó đẫm lệ khi nhớ về nỗi kinh hoàng đã thuộc
về quá khứ và toàn thân run lên, miệng thầm nguyền rủa một ai đấy.
Lúc nó còn nhỏ, ở ngay sát nhà nó có
một người đàn ông độc thân là thợ cắt tóc hễ rượu vào là say thường đập phá
trong nhà, rồi đi sang nhà hàng xóm chửi bới om xòm. Bố nó không ưa gì người
đàn ông đó,và cũng là người nóng tính nên hễ người đàn ông đó lên cơn say là
lại chạy ra quát thẳng vào mặt ông ta rằng: " Say thì đóng cửa lại mà
chửi,chứ đừng qua nhà tôi nói linh tinh ".
Người đàn ông đó cũng ghét cay ghét
đắng bố nó nên mượn rượu chửi tới luôn. Nhiều lần bố nó cho qua và bỏ về sau
khi chỉ vào mặt người đàn ông nói: " Ở đời không ai chấp thằng say ".
Nhưng sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, nên trong một lần bố nó đã không
nhịn nữa mà thẳng tay quật ngã gã hàng xóm đó rồi kéo về trước cửa nhà gã.
Không phải nói, thì ngay cả nó, một
đứa trẻ cũng cảm thấy giữa bố nó và gã hàng xóm càng ghét nhau một cách công
khai. Sống cùng một khu nên đôi bên càng bới móc nhau để sinh sự và hận thù
cũng theo đó chồng chất lên.
Vào một ngày kia, khi cuộc sống ở
thành thị càng ngày càng đắt đỏ người hàng xóm độc thân quyết định trở về quê
hành nghề cắt tóc. Đang khi trên đường thì gã nhìn thấy nó đang vui vẻ chơi trò
bập bênh một mình trong sân chơi cách nhà không xa. Sân chơi đó vốn luôn có
nhiều trẻ con lui tới, nhưng không hiểu tại sao hôm đó lại chỉ có một mình nó ở
đó chơi.
Gã đàn ông nhìn thấy nó nhớ lại
những lời khó nghe của bố lẫn cú vật đau đớn khiến gã ê ẩm khắp người thì bừng
bừng cơn giận. Trong đầu gã lúc này chỉ tồn tại hai chữ "Trả thù "
đang thôi thúc lý trí của gã. Gã đưa mắt nhìn quay, không hề có ai đi lại cả.
Gã mở ba lô, lấy ra con dao cạo dâu sắc bén rồi lừ lừ đi tới chỗ nó như một bóng
ma.
Đang chơi thì thấy bóng người nên nó
ngẩng lên cười vì cứ nghĩ đó là một đứa trẻ khác. Nhưng rồi nụ cười nhanh chóng
biến mất khi nó nhận ra đó là người bố nó đã đánh. Khi thấy người đó tiến lại
về mình, nó lặng thinh vì sợ hãi, không chơi nữa chỉ biết nín thở và nhìn chăm
chăm vào cánh tay đang giấu sau lưng của bác hàng xóm.
Gã tiến đến nó nhanh như một con cắt
từ trên trời bổ nhào xuống, tay trái gã tóm lấy cằm nó, tay kia thì lăm lăm dao
sắc và mặc nó kêu gào "Đau qua, đau quá!", gã thản nhiên rạch lên má
nó một vết dài và sâu rồi mới để nó chạy về. Khi thấy nó vừa chạy vừa ôm mặt bê
bết máu gã sung sướng thốt lên "Ta đã trả thù được rồi ". rồi như một
gã trộm sợ bị phát hiện, gã nhanh chân chạy đi trước khi có người đến.
Tuy 15 năm đã qua đi, hiện tại nó đã
là một cô gái đẹp như ngọc nhưng lại có vết không thể xóa mờ được. Nó buồn khi
nhớ lại chuyện cũ và thả hồn vào quá khứ dữ dội của tuổi thơ đó từ lúc ra khỏi
giảng đường rồi từ đó đi thẳng đến bến xe bus mà không hề hay biết.
Bất ngờ có một bàn tay đen đúa, bẩn
thỉu, móng tay bám đầy đất chìa ra trước mặt nó làm nó giật mình. Nó liền bừng
tỉnh nhưng rồi lại chết lặng khi nhìn vào khuôn mặt đằng sau cái mũ lưỡi chai
nát tươm kia. Dù thời gian có trôi thêm 15 năm nữa hay dù có chết nó vẫn không thể
quên được khuôn mặt của kẻ đã để lại trên má nó vệt sẹo dài năm nào.
Kẻ đó lại người ăn mày đang đứng
trước mắt nó, nhưng gã đàn ông lại không hề nhận ra nó, có thể là do nó đã thay
đổi quá nhiều hay vết sẹo đã mờ đi một chút hoặc bất cứ lý do gì.
Nó lặng thinh suy nghĩ trong khoảng
khoắc, lại đưa mắt nhìn thoáng qua kẻ đã đang tâm rạch mặt nó, nhưng không phải
là ánh mặt hận thù mà là đầy cảm thông. Nó liền mở ví ra đặt vào tay kẻ ăn mày
khốn nạn tờ 200 nghìn. Gã đầy ngạc nhiên khi nắm trong tay số tiền đó và kinh
ngạc hơn khi nghe thấy tiếng cô gái hào phóng hỏi.
- Ông nhận ra tôi chứ? - Nó vừa nói
vừa đưa tay chỉ vào vệt sẹo trên má.
Gã đàn ông nhìn nó, rồi nhìn vệt sẹo
trên má nó sững cả người. Thấy vậy thì nó reo lên sung sướng.
- Tôi cũng đã trả thù được rồi.
Lúc đó cũng là lúc xe bus đến, nó
khẽ gật đầu chào người đã rạch mặt nó rồi vui lên lên xe bus, vừa lên vừa hát
khẽ một điệu nhạc. Lúc nó ở trong xe nhìn ra vẫn thấy gã ăn mày đứng ngây ra
nhìn nó trên xe cho đến khi cả hai chỉ còn lớn bằng hạt đậu trong cái nhìn của
mình.
Ngồi xuống ghế, nó mỉm cười khi nhớ
lại tình huống vừa diễn ra. Lúc đó nó có hai sự lựa chọn, một là vung nắm đấm
vào giữa mặt kẻ khốn nạn và cũng khốn khổ đó, rồi văng ra những lời khó nghe như
bố nó ngày nào. Hai là trả thù theo một cách cao tay hơn và cũng ngu ngốc nhất
là tha thứ cho chính kẻ thù của mình.
Nó chọn cách thứ hai và tin rằng chỉ
có như vậy thì cơn ác mộng của nó mới chấm dứt, quá khứ đau thương mới khép lại
và nó sẽ không còn đau khổ nữa. Nó tin rằng cách duy nhất để chấm dứt tất cả
mọi khổ đau đó là dùng sự vị tha để tiêu diệt thù hận, thay vì trả thù mà hãy
giết chết hận thù trong chính mình. Có như vậy những ngày tháng tiếp theo của
nó mới thật là ý nghĩa hơn.
Khi nó đang mải mê trong chiến thắng
đó thì có một anh chàng ngồi xuống bên cạnh nó mỉm cười, đó chính là chàng trai
ở trong giảng đường mà nó rất ấn tượng. Anh chàng nhìn nó chăm chú và khẽ nói :
- Bạn có thể kể cho mình nghe câu
chuyện mình thấy lúc nãy không? Lúc mà bạn với người ăn mày ấy. Mình đứng ngay
sau bạn và thấy bạn cho ông ta một số tiền lớn, rồi còn chỉ vào má mình và còn
cười nữa.
Nó nhìn anh chàng, mỉm cười đáp lại
rồi bắt đầu kể.
Thứ Ba tuần II Thường Niên A
Lời Chúa:
Mc 2,23-28
23Vào ngày Sabát,
Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. 24Người
Pharisêu liền nói với Đức Giêsu: "Ông coi, ngày Sabát mà họ làm gì kia?
Điều ấy đâu được phép!" 25Người đáp: "Các ông chưa
bao giờ đọc trong Sách sao? Ông Đavít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu
thốn và đói bụng? 26Dưới thời thượng tế Abiatha, ông vào nhà
Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai
được phép ăn ngoại trừ tư tế." 27Người nói tiếp:
"Ngày Sabát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày
Sabát. 28Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabát."
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh /
HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN – NGƯỜI ĐÀN ÔNG HÀO PHÓNG
- Anh
yêu, em đang ở siêu thị, cho em mua áo lông chồn nhé, 50.000 franc thôi?
-
Không vấn đề gì.
- Anh
đáng yêu quá, thế nhẫn kim cương giá 120.000 franc, ý anh thế nào?
- Đối
với anh, đó là chuyện nhỏ.
- Ôi!
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em. Hay là chúng ta sẽ đặt dấu chấm cho nó
bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, kiểu mới nhất, giá 500.000 franc?
-
Kiểu xe này khá đấy!
-
Tuyệt vời! Cám ơn "thần đèn" của em.
-
Người phụ nữ cúp máy. Người đàn ông cau mày xem lại chiếc điện thoại, đoạn giơ
nó lên và hỏi: "Điện thoại này của ai đây?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét