THẬT LÒNG
Có những sự thật lòng phải đi kèm điều kiện, như vậy người ta gọi
là nịnh bợ.

- Anh đừng lo - Vụ phó Lai-ôx nói - Tôi và vợ tôi đằng nào
cũng không có chương trình vào tối nay. Thậm chí còn nghĩ mãi xem có việc để
làm cho đỡ buồn không. Như vậy, chúng tôi sẽ trông con cho anh chị.
- Nhưng như vậy sợ làm phiền anh chị quá.
- Trời ơi, anh cứ nói thế. Như thế càng thêm vui. Chúng
tôi phải biết ơn anh chị mới phải. Hơn nữa, thú thật với anh, đó là vì tình yêu
của tôi đối với anh, yêu như một người anh, một người đồng nghiệp...
Ngày thứ sáu, vụ trưởng Crôm lại than phiền rằng ông ta
định đi thành phố Đi-e-rơ thăm mẹ vợ, nhưng xe ô tô lại bị hỏng máy, chẳng hiểu
hóc cái gì ở cầu sau...
- Anh đừng lo - Lai-ôx nói một cách sốt sắng - Tôi và vợ
tôi cũng định đi Đi-e-rơ vào ngày thứ bảy tới, để xem triển lãm về hàng dệt.
Tiện thể chúng tôi sẽ chở anh chị đi.
- Tôi biết cảm ơn anh thế nào bây giờ - Vụ trưởng nói với
một vẻ thân mật - Nhưng xin anh nói thật cho tôi biết, tại sao anh tốt bụng đối
với tôi như vậy?
- Có gì đâu. Như tôi đã nói với anh lần trước - Lai-ôx để
bàn tay lên chỗ trái tim - Tôi rất yêu mến anh. Không phải như cấp dưới đối với
cấp trên mà như con người đối với con người.
Sau chuyến đi Đi-e-rơ được ít lâu, một lần trong nhà ăn,
vụ trưởng Crôm lại than phiền rằng ông ta một mình thật không biết làm cách nào
để có thể chăm sóc được mảnh vườn ở ngoài biệt thự.
- Anh thật lạ lùng, thật là con người kín đáo - Lai-ôx
phê phán một cách thẳng thừng. Tại sao cho tới nay tôi không hề thấy anh nói gì
về cái biệt thự với mảnh vườn của anh cả. Tôi và các con tôi chỉ biết cảm ơn
anh nếu như anh cho phép chúng tôi được lao động ngoài trời để hít thở không
khí trong sạch. Chứ không suốt ngày ngồi trong văn phòng mãi, cái lưng nó đã
sắp sửa thành dấu hỏi rồi. Thế mà không thấy anh nói gì cả.
- Xin cảm ơn anh lắm lắm, anh Lai-ôx thân mến. Điều này
đối với tôi sẽ là một sự giúp đỡ vĩ đại đấy. Tôi biết trả ơn anh bằng gì bây
giờ?
- Ồ, thủ trưởng cứ nói ơn với huệ gì thế? Chính tôi và
gia đình tôi phải cảm ơn thủ trưởng mới phải.
Nhưng đến một tháng sau, vụ trưởng Crôm được thuyên
chuyển đi cơ quan khác. Một hôm, ông ta trở lại cơ quan cũ để lấy giấy tờ gì
đó. Tình cờ, Crôm gặp lại Lai-ôx, người vụ phó của mình ngoài hành lang.
- Hay quá! Trời run rủi cho mình gặp lại cậu - Crôm mừng
rỡ nói - Tôi định đến hỏi mượn chiếc khoan tay chạy bằng điện một ngày chủ nhật
được không?
- Khoan điện à? - Lai-ôx ngập ngừng hỏi lại - Anh hiểu
cho. Cái thứ dụng cụ đắt tiền đó, thật khó mà bạ ai cũng cho mượn.
Ngày 2 tháng 1
Lời Chúa:
Ga 1,19-28

(Nguồn: Ủy Ban
Thánh Kinh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN
- OÁI OĂM
Hai
người đứng đợi trước cửa thiên đàng nói chuyện với nhau:
- Vì
sao anh chết vậy?
- Tôi
chết vì bị đông lạnh.
- Dễ
sợ nhỉ! Có bị đau đớn lắm không?
- Chỉ
bị lúc đầu thôi. Tôi run lẩy bẩy, rồi đau đớn khắp các ngón chân tay rồi sau đó
bị tê cứng, tôi cảm thấy dễ chịu rồi đi vào cái chết như một giấc ngủ. Còn anh
thì sao?
- Tôi
à? Tôi chết vì bị đau tim đột ngột! Ông biết không, tôi hay tin vợ đang ngoại
tình ở nhà liền chạy về nhà để bắt quả tang. Nhưng khi về đến nơi thì tôi chỉ
thấy cô ta một mình quấn quanh người một tấm chăn mỏng mà chẳng thấy gã nhân
tình kia đâu. Tôi kiếm quanh nhà cả tiếng đồng hồ rồi chạy xuống tầng hầm nhưng
chẳng thấy ai, tôi chạy lên tầng hai cũng không thấy. Cuối cùng, tôi hộc tốc
chạy lên gác thượng, vừa lên tới nơi thì mệt quá và cơn đau tim ập tới, tôi lăn
quay ra chết mà chẳng kịp trăn trối một lời.
-
Thật oái oăm thay!
- Anh
nói cái gì cơ?
- Vì
nếu anh chỉ cần dừng lại ở chỗ cái tủ lạnh thì cả hai chúng ta đâu có đứng ở
đây!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét