Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

NGƯỜI CHỒNG THAM LAM

NGƯỜI CHỒNG THAM LAM
Xưa, có một người rất ham ăn, thấy gì cũng muốn ăn một miếng, nếm thử một chút. Cũng chính vì điều này, vợ của anh đã không ít lần quở trách.
Có một ngày, vợ anh về nhà mẹ đẻ, anh rảnh rỗi không có gì làm, liền đi đến nhà vợ xem thử. "Ơ, sao anh lại chạy tới đây?", vợ anh hỏi theo bản năng.
"Ở nhà không có việc gì làm, qua đây gặp em. Em đang làm gì?".
"Còn có thể làm gì, giã gạo thôi. Anh vào phòng ngồi chút, em sẽ vào ngay".
Người chồng ham ăn nhìn thấy hạt gạo trắng xóa vừa giã ra, lại mắc chứng bệnh cũ, nhịn không được lén lén lấy một nắm gạo ngậm trong miệng.
"Tôi hỏi trong nhà như thế nào? Anh không nói một tiếng mà đi đến đây thế này, người trong nhà có biết không?".
"Ừ!". Vì gạo trong miệng chưa kịp nuốt vào, anh đành ngậm chặt miệng "ừ" một tiếng.
"Tôi nói chuyện với anh đấy! Anh đã thăm hỏi người nhà chưa? Nếu không, mẹ lại giận đấy!". Anh cũng không lên tiếng.
"Anh hôm nay sao thế? Câm rồi à? Bình thường còn nói được, làm sao bây giờ lại... chứ! Miệng của anh tại sao lại phù lên rồi?".
Cả miệng anh ta đều là gạo, muốn nói cũng nói không được, nhưng lại sợ vợ cười, hết cách, đành cố nhịn không nói, khuôn mặt kìm nén đến đỏ rực.
Người vỢ nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh, liền dùng tay sờ vào miệng anh, cảm thấy cứng cứng, sợ quá vội chạy đi tìm cha của cô: "Cha, cha, chồng của con vừa mới trở về, không biết ở nhà mắc phải bệnh lạ gì, miệng phù lên, ngay cả nói chuyện cũng không nói được!".
"Vừa đến tại sao lại bệnh rồi?", cha của cô ngạc nhiên hỏi.
"Vâng, lúc đến vẫn còn tốt, còn hỏi con làm gì, vừa chớp mắt miệng đã phù đến cứng đơ".
"Đây quả là một bệnh lạ, ta phải nhanh chóng đi tìm đại phu đến xem", cha của cô vội vàng đi mời đại phu.
Đại phu đến rất nhanh, trước tiên ông thăm hỏi một chút về bệnh tình, lại sờ vào miệng anh ta, đắc ý nói một câu chắc chắn: "Bệnh này rất nguy hiểm, thật may là tôi đến kịp lúc, nên còn có thể chữa khỏi. Nhưng mà, phải dùng dao mổ miệng ra, lấy vật bên trong ra mới được!".
Người chồng ham ăn nghe nói dùng dao cắt miệng, bị dọa đến mặt tái mét. Nhưng đang có nhiều người như thế, anh không dám nôn gạo ra, đành lắc đầu lia lịa, tỏ ý không cần.
"Không sao đâu", đại phu an ủi anh nói: "Trong lĩnh vực này, y thuật của tôi là cao minh nhất, tôi bảo đảm không để anh thấy đau. Nếu không, tính mạng của anh sẽ khó giữ". Lại căn dặn mọi người xung quanh:
"Mọi người giúp tôi giữ chặt anh ta, nhất định đừng để anh ta động đậy! Tôi phải bắt đầu mổ, nếu không sẽ không kịp!"
Nói xong, ông cầm lấy một con dao sắc bén, khóet miệng anh một lỗ, nhưng cái lấy ra từ miệng anh lại không phải là miếng thịt phù thũng mà lại là những hạt gạo trắng xóa. Lúc này, mọi người mới hiểu tại sao miệng anh lại phù lên.
Người chồng tham ăn làm sai vẫn không dám thừa nhận, kết quả không những bản thân phải chịu đựng đau đớn, còn để lại trò cười cho đời sau.

Thứ Tư tuần II Thường niên A
Lời Chúa: 
 Mc 3, 1-6
Khi ấy, Chúa Giêsu lại vào hội đường và ở đó có một người khô bại một tay. Người ta để ý quan sát xem Chúa có chữa bệnh trong ngày Sabbat không, để tố cáo Người. Chúa bảo người có tay khô bại rằng: "Ngươi hãy đứng ra giữa đây". Rồi Người bảo họ: "Trong ngày Sabbat được làm sự lành hay sự dữ? Ðược cứu sống hay là giết chết?" Nhưng họ thinh lặng. Bấy giờ Người thịnh nộ đưa mắt nhìn họ và buồn phiền vì lòng họ chai đá, Người bảo bệnh nhân rằng: "Hãy giơ tay ra". Người đó giơ tay ra và tay anh ta được lành. Lập tức, những người biệt phái đi ra bàn tính với những kẻ thuộc phái Hêrôđê chống đối Người và tìm cách hại Người.

(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

GÓC VUI NHỘN – CHÓ KHÔN HƠN CHỦ
 Phát hiện một chú bécgiê đang điều khiển chiếc BMW một cách điêu luyện trên xa lộ, cảnh sát giao thông chặn chiếc xe lại:
- Bằng lái đâu?
Con chó dùng răng chìa ra một chiếc bằng xịn, ảnh của ông chủ nó.
- Không phải bằng của mày! Phạt 100 USD!
- Chú bécgiê tinh khôn lại đưa khoản tiền phạt ra. Chiếc xe được đi tiếp. Đồng nghiệp của anh cảnh sát thắc mắc: Sao cậu lại để con chó lái xe đi?
- À, còn hơn là để cho cái "con lừa" ngồi ở ghế sau cầm lái.

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

TRẢ THÙ

TRẢ THÙ
Nó, một đứa con gái 20 tuổi cao ráo, xinh đẹp nhất nhì trong lớp mà tính cách cũng rất dịu dàng, Nó, một đứa con gái 20 tuổi cao ráo, xinh đẹp nhất nhì trong lớp mà tính cách cũng rất dịu dàng, thế nhưng từ lúc nó biết mình hiểu tình cảm trai gái là gì rồi thì cho đến tận bây giờ chưa có một anh chàng nào thích nó cả.
Đôi lần tim nó thổn thức khi nhìn thấy một anh chàng lạ mặt nào đó đi ngang qua, hoặc là cùng ngồi trong giảng đường vì nó cũng là một đứa con gái có trái tim biết rung động như bất cứ đứa con gái nào khác. Tuy nhiên có một lý do khiến những gã trai đó lẫn nó đều không thể nói lên dù đôi bên cũng có ít nhiều ấn tượng về nhau. Nghĩ đến điều nó liền thở dài buồn não nễ, rồi bất giác đưa tay sờ lên má.
Bên má đó còn có sự xuất hiện một vết sẹo chém ngang trên khuôn mặt diễm lệ của nó.
Ngón tay trỏ của nó lần theo vết sẹo đã có từ năm nó chỉ có 5 tuổi, mắt nó đẫm lệ khi nhớ về nỗi kinh hoàng đã thuộc về quá khứ và toàn thân run lên, miệng thầm nguyền rủa một ai đấy.
Lúc nó còn nhỏ, ở ngay sát nhà nó có một người đàn ông độc thân là thợ cắt tóc hễ rượu vào là say thường đập phá trong nhà, rồi đi sang nhà hàng xóm chửi bới om xòm. Bố nó không ưa gì người đàn ông đó,và cũng là người nóng tính nên hễ người đàn ông đó lên cơn say là lại chạy ra quát thẳng vào mặt ông ta rằng: " Say thì đóng cửa lại mà chửi,chứ đừng qua nhà tôi nói linh tinh ".
Người đàn ông đó cũng ghét cay ghét đắng bố nó nên mượn rượu chửi tới luôn. Nhiều lần bố nó cho qua và bỏ về sau khi chỉ vào mặt người đàn ông nói: " Ở đời không ai chấp thằng say ". Nhưng sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, nên trong một lần bố nó đã không nhịn nữa mà thẳng tay quật ngã gã hàng xóm đó rồi kéo về trước cửa nhà gã.
Không phải nói, thì ngay cả nó, một đứa trẻ cũng cảm thấy giữa bố nó và gã hàng xóm càng ghét nhau một cách công khai. Sống cùng một khu nên đôi bên càng bới móc nhau để sinh sự và hận thù cũng theo đó chồng chất lên.
Vào một ngày kia, khi cuộc sống ở thành thị càng ngày càng đắt đỏ người hàng xóm độc thân quyết định trở về quê hành nghề cắt tóc. Đang khi trên đường thì gã nhìn thấy nó đang vui vẻ chơi trò bập bênh một mình trong sân chơi cách nhà không xa. Sân chơi đó vốn luôn có nhiều trẻ con lui tới, nhưng không hiểu tại sao hôm đó lại chỉ có một mình nó ở đó chơi.
Gã đàn ông nhìn thấy nó nhớ lại những lời khó nghe của bố lẫn cú vật đau đớn khiến gã ê ẩm khắp người thì bừng bừng cơn giận. Trong đầu gã lúc này chỉ tồn tại hai chữ "Trả thù " đang thôi thúc lý trí của gã. Gã đưa mắt nhìn quay, không hề có ai đi lại cả. Gã mở ba lô, lấy ra con dao cạo dâu sắc bén rồi lừ lừ đi tới chỗ nó như một bóng ma.
Đang chơi thì thấy bóng người nên nó ngẩng lên cười vì cứ nghĩ đó là một đứa trẻ khác. Nhưng rồi nụ cười nhanh chóng biến mất khi nó nhận ra đó là người bố nó đã đánh. Khi thấy người đó tiến lại về mình, nó lặng thinh vì sợ hãi, không chơi nữa chỉ biết nín thở và nhìn chăm chăm vào cánh tay đang giấu sau lưng của bác hàng xóm.
Gã tiến đến nó nhanh như một con cắt từ trên trời bổ nhào xuống, tay trái gã tóm lấy cằm nó, tay kia thì lăm lăm dao sắc và mặc nó kêu gào "Đau qua, đau quá!", gã thản nhiên rạch lên má nó một vết dài và sâu rồi mới để nó chạy về. Khi thấy nó vừa chạy vừa ôm mặt bê bết máu gã sung sướng thốt lên "Ta đã trả thù được rồi ". rồi như một gã trộm sợ bị phát hiện, gã nhanh chân chạy đi trước khi có người đến.
Tuy 15 năm đã qua đi, hiện tại nó đã là một cô gái đẹp như ngọc nhưng lại có vết không thể xóa mờ được. Nó buồn khi nhớ lại chuyện cũ và thả hồn vào quá khứ dữ dội của tuổi thơ đó từ lúc ra khỏi giảng đường rồi từ đó đi thẳng đến bến xe bus mà không hề hay biết.
Bất ngờ có một bàn tay đen đúa, bẩn thỉu, móng tay bám đầy đất chìa ra trước mặt nó làm nó giật mình. Nó liền bừng tỉnh nhưng rồi lại chết lặng khi nhìn vào khuôn mặt đằng sau cái mũ lưỡi chai nát tươm kia. Dù thời gian có trôi thêm 15 năm nữa hay dù có chết nó vẫn không thể quên được khuôn mặt của kẻ đã để lại trên má nó vệt sẹo dài năm nào.
Kẻ đó lại người ăn mày đang đứng trước mắt nó, nhưng gã đàn ông lại không hề nhận ra nó, có thể là do nó đã thay đổi quá nhiều hay vết sẹo đã mờ đi một chút hoặc bất cứ lý do gì.
Nó lặng thinh suy nghĩ trong khoảng khoắc, lại đưa mắt nhìn thoáng qua kẻ đã đang tâm rạch mặt nó, nhưng không phải là ánh mặt hận thù mà là đầy cảm thông. Nó liền mở ví ra đặt vào tay kẻ ăn mày khốn nạn tờ 200 nghìn. Gã đầy ngạc nhiên khi nắm trong tay số tiền đó và kinh ngạc hơn khi nghe thấy tiếng cô gái hào phóng hỏi.
- Ông nhận ra tôi chứ? - Nó vừa nói vừa đưa tay chỉ vào vệt sẹo trên má.
Gã đàn ông nhìn nó, rồi nhìn vệt sẹo trên má nó sững cả người. Thấy vậy thì nó reo lên sung sướng.
- Tôi cũng đã trả thù được rồi.
Lúc đó cũng là lúc xe bus đến, nó khẽ gật đầu chào người đã rạch mặt nó rồi vui lên lên xe bus, vừa lên vừa hát khẽ một điệu nhạc. Lúc nó ở trong xe nhìn ra vẫn thấy gã ăn mày đứng ngây ra nhìn nó trên xe cho đến khi cả hai chỉ còn lớn bằng hạt đậu trong cái nhìn của mình.
Ngồi xuống ghế, nó mỉm cười khi nhớ lại tình huống vừa diễn ra. Lúc đó nó có hai sự lựa chọn, một là vung nắm đấm vào giữa mặt kẻ khốn nạn và cũng khốn khổ đó, rồi văng ra những lời khó nghe như bố nó ngày nào. Hai là trả thù theo một cách cao tay hơn và cũng ngu ngốc nhất là tha thứ cho chính kẻ thù của mình.
Nó chọn cách thứ hai và tin rằng chỉ có như vậy thì cơn ác mộng của nó mới chấm dứt, quá khứ đau thương mới khép lại và nó sẽ không còn đau khổ nữa. Nó tin rằng cách duy nhất để chấm dứt tất cả mọi khổ đau đó là dùng sự vị tha để tiêu diệt thù hận, thay vì trả thù mà hãy giết chết hận thù trong chính mình. Có như vậy những ngày tháng tiếp theo của nó mới thật là ý nghĩa hơn.
Khi nó đang mải mê trong chiến thắng đó thì có một anh chàng ngồi xuống bên cạnh nó mỉm cười, đó chính là chàng trai ở trong giảng đường mà nó rất ấn tượng. Anh chàng nhìn nó chăm chú và khẽ nói :
- Bạn có thể kể cho mình nghe câu chuyện mình thấy lúc nãy không? Lúc mà bạn với người ăn mày ấy. Mình đứng ngay sau bạn và thấy bạn cho ông ta một số tiền lớn, rồi còn chỉ vào má mình và còn cười nữa.

Nó nhìn anh chàng, mỉm cười đáp lại rồi bắt đầu kể.

Thứ Ba tuần II Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 2,23-28
23Vào ngày Sabát, Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. 24Người Pharisêu liền nói với Đức Giêsu: "Ông coi, ngày Sabát mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép!" 25Người đáp: "Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông Đavít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng? 26Dưới thời thượng tế Abiatha, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế." 27Người nói tiếp: "Ngày Sabát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày Sabát. 28Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabát."
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

GÓC VUI NHỘN – NGƯỜI ĐÀN ÔNG HÀO PHÓNG
 Tại nhà tắm hơi, một trong số những chiếc điện thoại di động để ở hành lang đổ chuông, đầu dây bên kia nũng nịu:
- Anh yêu, em đang ở siêu thị, cho em mua áo lông chồn nhé, 50.000 franc thôi?
- Không vấn đề gì.
- Anh đáng yêu quá, thế nhẫn kim cương giá 120.000 franc, ý anh thế nào?
- Đối với anh, đó là chuyện nhỏ.
- Ôi! Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em. Hay là chúng ta sẽ đặt dấu chấm cho nó bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, kiểu mới nhất, giá 500.000 franc?
- Kiểu xe này khá đấy!
- Tuyệt vời! Cám ơn "thần đèn" của em.
- Người phụ nữ cúp máy. Người đàn ông cau mày xem lại chiếc điện thoại, đoạn giơ nó lên và hỏi: "Điện thoại này của ai đây?"

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

HÃY SỐNG NHƯ BẠN MUỐN

HÃY SỐNG NHƯ BẠN MUỐN
Ngày xưa có đôi vợ chồng họ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái.
Khi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những người ở đây thì thầm : "xem thằng bé trên lưng lừa kìa, đúng là không được dạy bảo đến nơi đến chốn ... ai lại ngồi thế khi cha mẹ lội bộ bên cạnh."
Nghe vậy người vợ liền nói với chồng: "Không để họ nói xấu về con mình như vậy được". Người chồng bèn nhấc cậu bé xuống và nhảy lên lưng lừa ngồi.
Khi qua xóm thứ hai họ lại nghe mọi người ở đây xì xầm: "Xem kìa, người chồng kia quả là không biết xấu hổ, khỏe mạnh thế mà lại ngồi trên lưng lừa để vợ và con đi bộ " . Anh chồng liền nhảy xuống khỏi lưng lừa và để chị vợ ngồi lên, hai cha con đi bên cạnh.
Qua xóm thứ ba họ lại nghe thấy người ta xì xầm: "Tội nghiệp anh chồng, làm lụng vất vả cả ngày kiếm cơm áo về cho gia đình lại phải đi bộ. Cả đứa con nữa, đúng là vô phúc mới có một bà mẹ như vậy". Nghe vậy cả ba quyết định cùng ngồi trên lưng lừa rồi đi tiếp.
Khi đi qua một xóm nữa họ nghe thấy mọi người nói với nhau: "Đúng là vô cảm, độc ác. Ba người ngồi trên lưng con vật nhỏ nhắn thế kia thì nó gãy lưng mất chứ."
Nghe vậy ba người liền tụt khỏi lưng lừa và đi bên cạnh con vật.
Đến xóm tiếp theo mọi người cảm thấy không thể tin vào tai mình nữa khi nghe thấy dân ở đây cười nhạo báng: "Nhìn kìa, đúng là ngốc. Cả ba lết thết đi bộ trong khi con lừa chẳng có gì trên lưng"...
Người ta sẽ luôn luôn tìm cách chỉ trích bạn, nhạo báng bạn và hoàn toàn không đơn giản để tìm được một người chấp nhận bạn như bạn vốn vậy. Cho nên hãy sống theo cách mà bạn cảm thấy đúng đắn và hãy đi đến những miền mà trái tim bạn chỉ lối.

Cuộc sống như một màn kịch không có phần tập dượt trước. Bởi vậy, hãy hát ca, nhảy múa và yêu mỗi một giây phút của cuộc đời bạn trước khi vở kịch hạ màn không một tiếng vỗ tay. Chúc các bạn sẽ luôn nhận được những tín hiệu đúng đắn từ con tim, và luôn làm được những điều mình yêu thích mà không bao giờ phải hối tiếc điều gì nhé.

Thứ Hai Tuần II Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 2,18-22
18Bấy giờ các môn đệ ông Gioan và các người Pharisêu đang ăn chay; có người đến hỏi Đức Giêsu: "Tại sao các môn đệ ông Gioan và các môn đệ người Pharisêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay?" 19Đức Giêsu trả lời: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ? Bao lâu chàng rể còn ở với họ, họ không thể ăn chay được. 20Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới ăn chay trong ngày đó. 21Chẳng ai lấy vải mới mà vá áo cũ, vì như vậy, miếng vá mới đã vá vào sẽ kéo vải cũ, khiến chỗ rách lại càng rách thêm. 22Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, rượu sẽ làm nứt bầu, thế là rượu cũng mất mà bầu cũng hư. Nhưng rượu mới, bầu cũng phải mới!"
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

GÓC VUI NHỘN – ĐỖ
Đang trên đường, cận thị đuổi theo sáng mắt.
- CT (Vỗ vai): Này, hình như em gái ông nó thinh thích tôi hay sao ấy. Hôm qua nó cứ đứng ở dưới cửa sổ cầm khăn vẫy tôi mãi.
- SM: Thế nó cầm khăn màu gì?
- CT: Màu đen
- SM: Tốt, cuối cùng thì nó cũng chịu lau cửa sổ.
- CT: Ủa…trời!!!

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

VẾT SẸO

VẾT SẸO
Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: "Cô là người mẫu phải không?".
Người mẫu ư? Tôi nhìn thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố tìm ra nét giễu cợt, nhạo báng mình trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông. Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái xinh của bà.
Tai nạn xảy ra năm tôi học lớp bốn. Một khối bê tông trong khi được cẩu lên để xây nhà hàng xóm đã va mạnh vào mặt tôi và để lại vết sẹo khá dài trên má. Khi ấy, ba bảo tôi trong tiếng thở dài: "Con luôn là đứa con xinh xắn của ba cho dù người khác không nghĩ thế"!
Vâng, tai tôi đã như điếc trước bao lời nhạo báng của lũ bạn cùng lớp. Mắt tôi giả vờ không nhận ra mình khác các bạn như thế nào. Tôi buộc mình không được soi gương. Trong một nền văn hóa mà cái đẹp ngự trị thì ai mà thèm để ý đến đứa con gái xấu xí như tôi.
Vết sẹo bên má dìm tôi vào nỗi đau khôn cùng. Tôi nhốt mình trong phòng mặc cho nước mắt tủi hờn lăn dài mỗi khi cả nhà ngồi xem chương trình về sắc đẹp. Dần dà, tôi tập làm quen với sự thật.
Nếu mình không có diễm phúc làm một người con gái xinh xắn, thì ít ra tôi cũng có thể ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc được uốn xoăn hiện đại, cặp kính sát tròng thay cho hai gọng kính cận dày cộm. Tôi chịu khó trang điểm bằng cách quan sát những người phụ nữ xung quanh, vận trang phục phù hợp.
Giờ đây, tôi sắp kết hôn. Vết sẹo ấy, một lần nữa lại hiện ra như một thách thức trước cuộc sống mới.
"Dĩ nhiên, thưa ông. Tôi không phải là một người mẫu", tôi trả lời với giọng phẫn nộ.
Vị bác sĩ thẩm mỹ hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi trìu mến. "Thế thì tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lý do nghề nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo thì điều gì khiến cô đến đây?".
Bất giác, vị bác sĩ như đại diện cho tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, những người đã từng chế nhạo, giễu cợt và ruồng bỏ tôi, phản bội tôi. Theo thói quen, tôi lại sờ tay lên má. Vết sẹo vẫn hằn trên mặt. Nó như nhắc tôi rằng ngươi là một cô gái xấu. Tự dưng mắt tôi đỏ hoe, cay xè. Người bác sĩ kéo ghế đến bên tôi, ôn tồn bảo:
"Để tôi nói cho biết tôi nhìn thấy gì ở người đối diện. Một cô gái xinh xắn. Không phải một cô gái hoàn hảo mà là một cô gái xinh xắn. Cô biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán".
Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: "Tôi từng tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình. Chính sự không hoàn hảo đó, cái có thể xem như là điểm thua kém của họ lại khiến họ nổi bật hơn mà không hề lẫn lộn với người khác. Và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt vì "nhân bất thập toàn mà"! Đừng để ý đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt cô. Cô dễ thương, xinh xắn vì cô là chính cô. Vẻ đẹp thật sự tỏa sáng từ bên trong con người cô. Hãy tin lời tôi!".
Tôi nhìn vào gương. Những lời nói của vị bác sĩ vang mãi bên tai.
Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết mình là ai. Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận tích cực với chính mình, những người khác cũng buộc phải thay đổi cách nhìn nhận tôi.

Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đã xoá đi vết sẹo mặc cảm tự ti trong tâm hồn một cô gái.

Chúa Nhật II Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Ga 1,29-34
29 Hôm sau, ông Gio-an thấy Đức Giê-su tiến về phía mình, liền nói : "Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ tội trần gian. 30 Chính Người là Đấng tôi đã nói tới khi bảo rằng : Có người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi. 31 Tôi đã không biết Người, nhưng để Người được tỏ ra cho dân Ít-ra-en, tôi đến làm phép rửa trong nước." 32 Ông Gio-an còn làm chứng : "Tôi đã thấy Thần Khí tựa chim bồ câu từ trời xuống và ngự trên Người. 33 Tôi đã không biết Người. Nhưng chính Đấng sai tôi đi làm phép rửa trong nước đã bảo tôi : "Ngươi thấy Thần Khí xuống và ngự trên ai, thì người đó chính là Đấng làm phép rửa trong Thánh Thần." 34 Tôi đã thấy, nên xin chứng thực rằng Người là Đấng Thiên Chúa tuyển chọn."

(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

GÓC VUI NHỘN – TỎA SÁNG TRÊN SÂN KHẤU
Hai bạn nhỏ nói chuyện với nhau :
- Bố tớ là thành viên của đoàn cải lương tỉnh đấy.
- Bố cậu làm việc gì trong đoàn?
- Tài năng của bố tớ đêm đêm tỏa sáng trên sân khấu.
- Thế à, bố cậu thường đóng vai gì?
- Điều khiển ánh sáng.
- !!!

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

LÀM ƠN

LÀM ƠN
Nhà cải cách giáo dục VVebster từng cho rằng nhân cách của mỗi con người được thể hiện qua hành vi của họ. "Người tốt luôn cư xử phải phép" là điều mà câu chuyện dưới đây muốn nhắc nhở chúng ta.
Ngày xưa, có một lời nói tí hon tên là "Làm ơn" sống trong miệng một cậu bé. Thật ra, những anh bạn "Làm ơn" này sống trong miệng tất cả chúng ta nhưng ta thường xuyên quên mất họ. Những anh bạn này cần được ra khỏi miệng chúng ta thường xuyên để hít thở không khí, tựa như những con cá nhỏ phải ngoi lên mặt nước để thở vậy.
Anh bạn "Làm ơn" mà tôi sắp kể với các bạn đây sống trong miệng một cậu bé tên là Dick. Nhưng suốt cả thời gian dài, cậu ấy chỉ có một lần duy nhất được ra ngoài. Tôi rất tiếc khi phải khẳng định rằng Dick là một cậu bé vô lễ nên cậu ta hầu như không bao giờ nói "Làm ơn" cả.
"Đem cho tôi ít bánh mì! Tôi muốn uống nước! Lấy quyển sách kia đến đây!" - Dick luôn yêu cầu người khác như vậy.
Cha mẹ Dick rất buôn, cả anh bạn "Làm ơn" tội nghiệp cũng vậy. Ngày nào cậu ấy cũng đợi ở vòm miệng Dick nhưng không bao giờ được cho đi ra. Càng ngày "Làm ơn" càng yếu đi.
Dick có một người anh trai mười tuổi tên là John. Dick vô lễ bao nhiêu thì John lễ phép bấy nhiêu. Vì vậy, anh bạn "Làm ơn" sống trong miệng John rất khỏe mạnh và vui vẻ vì thường xuyên được ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Một hôm, khi mọi người đang dùng điểm tâm, anh bạn "Làm ơn" trong miệng Dick khao khát được hít thở không khí bên ngoài dù cậu có phải trốn khỏi đây chăng nữa. Cậu hít một hơi thật dài rồi vọt ra khỏi miệng Dick, sau đó trườn qua bàn và nhảy vào miệng của John!
Anh bạn "Làm ơn" trong miệng John hết sức giận dữ, la lên:
- Ra khỏi đây ngay! Đây không phải chỗ của ngươi! Đây là nhà của ta!
"Làm ơn" của Dick khẩn khoản:
-Tôi biết. Tôi sống ở đằng kia, trong miệng em trai cậu John ấy. Nhưng than ôi! Ở đó chẳng vui vẻ gì. Cậu ấy không bao giờ ngó ngàng đến tôi nên tôi chưa khi nào được hít thở không khí trong lành cả! Anh bạn có thể cho tôi ở lại đây một vài ngày để tôi được khỏe lại đôi chút không?
Nghe thấy vậy, anh chàng "Làm ơn" trong miệng John tử tế đáp lại:
- Ờ, tất nhiên là bạn có thể ở lại đây. Khi chủ tôi gọi, cả hai chúng ta sẽ cùng ra ngoài. Cậu chủ rất tử tế, tôi chắc là cậu ấy sẽ không phiền nếu phải nói "làm ơn" hai lần đầu. Hãy ở lại đây bao lâu cũng được.
Bữa trưa hôm đó, John muốn hỏi xin một ít bơ. Cậu bé nói:
- Bố ơi, làm ơn - làm ơn cho con ít bơ.
Người cha nói:
- Tất nhiên rồi con trai, nhưng tại sao con lại lễ phép quá vậy?
John không trả lời. Cậu quay sang mẹ nói:
- Mẹ ơi, làm ơn - làm ơn cho con một cái bánh nướng xốp ạ!
Mẹ cậu cười:
- Bánh của con đây, cưng à. Nhưng sao con lại nói "làm ơn" những hai lần thế?
John trả lời:
- Con không biết ạ. Chẳng hiểu sao từ "làm ơn" cứ chực nhảy khỏi miệng con. Katie, làm ơn - làm ơn cho em một ít nước!
Lần này thì John bắt đầu thấy sợ.
Cha cậu nói:
- Nào con trai, không việc gì phải sợ cả. Lễ phép là điều rất tốt.
Trong khi đó, Dick vẫn ăn nói thô lỗ như thường lệ: "Cho con một quả trứng! Con muốn uống sữa! Đưa con cái muỗng!". Khi nghe anh mình nói chuyện, Dick nghĩ sẽ rất buồn cười nếu thử nói chuyện giống - John.Thế là cậu bắt đầu nhại giọng anh mình:
- Mẹ ơi, cho con một cái bánh nướng xốp, la...m....
Nhưng đó là tất cả những gì cậu có thể thốt ra.
Cả ngày hôm đó, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế và người trong nhà tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai anh em John và Dick.
Sáng hôm sau, ngay khi hai anh em ngồi xuống bàn dùng điểm tâm, anh bạn "Làm ơn" của Dick quay về miệng cậu bé. Hôm qua anh chàng đã hít một bụng đầy không khí trong lành, cảm thấy khỏe khoắn và yêu đời trở lại. Và ngay khi vừa trở về, "Làm ơn" lại được ra ngoài hóng gió lần nữa khi Dick nói:
-Cha ơi, làm ơn cắt cho con miếng cam.

"Hai tiếng lịch sự ấy thốt ra ngoài mới dễ dàng làm sao, nghe hệt như anh Johrt vẫn thường nói." - Dick nghĩ. Trong khi đó thì John không còn phải thốt ra hai từ "làm ơn" cùng lúc nữa. Và từ đó về sau, cậu bé Dick cũng lễ phép hệt như anh trai mình.

Thứ Bảy Tuần I Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 2,13-17
13Đức Giêsu lại đi ra bờ biển hồ. Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ. 14Đi ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lêvi là con ông Anphê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: "Anh hãy theo tôi!" Ông đứng dậy đi theo Người. 15Người đến dùng bữa tại nhà ông. Nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức Giêsu và các môn đệ: con số họ đông và họ đi theo Người. 16Những kinh sư thuộc nhóm Pharisêu thấy Người ăn uống với những kẻ tội lỗi và người thu thuế, thì nói với các môn đệ Người: "Sao! Ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi!" 17Nghe thấy thế, Đức Giêsu nói với họ: "Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi."
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
 GÓC VUI NHỘN – KHÔNG CAN THIỆP
 Hai người bạn nói chuyện với nhau:
- Cậu sẽ làm gì nếu một con lợn lòi tấn công vợ mình?
- Đáng đời nó!
- Ơ kìa, sao lại tàn nhẫn với vợ thế?
- Đấy là tớ nói con lợn, nếu nó dám xông vào cô ấy.

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

HAI TẤM BI KỊCH

HAI TẤM BI KỊCH
1 tuần nằm ở Bệnh viện huyện Gia Lâm, tôi được tận mắt chứng kiến những tấn bi kịch "cơm áo gạo tiền" như trong truyện của Nam Cao.
Bi kịch thứ nhất:
Ông cụ tám mươi bảy tuổi, có tám người con - sáu trai hai gái, thế nhưng hai mươi ngày trời ông gần như nằm cấp cứu một mình. Tết nhất đến nơi rồi, sao ông không ở nhà với con cháu mà hưởng phúc lại vào đây nằm cho khổ thân. Xin thưa rằng sau hơn bảy mươi năm lao lực khổ sở, cái ông có được là sáu căn nhà cho sáu anh con giai, chút ít của hồi môn cho hai cô con gái về nhà chồng và bệnh viêm phổi mãn tính nó hành ông mỗi khi trái gió trở trời, nó bắt ông vào đây để ông thấm thía hết sự hiếu thảo của tám cái "của để dành". Trừ anh con trai thứ năm, không có đứa con nào ngó ngàng đến ông. Chúng nó còn đang mải tranh cướp nhau mảnh đất 250m2 mà anh út đang ở với bố để tiện việc "phụng dưỡng". Thật là một đám hiếu tử. Vậy anh út đâu? Xin thưa rằng anh ấy còn đang bận chạy chọt làm sổ đỏ cho cái mảnh đất màu mỡ mãi không chịu đứng tên mình. Bố nằm viện, kệ! Đã có y tá với bác sĩ lo rồi. Hai mươi đêm ngày ông một mình ôm ngực, còn ít hơi tàn nào đành dốc cả ra mà ho. Ông khạc nhổ, ông đái ị ra bô ngay tại giường... ai thấy cũng phải nhăn mặt mà tránh cho xa! Con đẻ ông còn không muốn đến gần thì nói gì đến con dâu, các cháu. Cái thìa ông ăn bữa này qua bữa khác đóng cặn không rửa. Mấy người nhà khác thấy ông thế ai cũng lắc đầu. Người tốt thì thỉnh thoảng mua hộ ông suất cơm, đổ giúp ông cái bô chứa chất thải và đờm dãi. Người độc miệng thì quở "Tôi mà thế này thì tôi chết đi cho rồi". Ông thều thào: "Mấy thằng kia (tức con trai ông) nó cũng mong tôi chết. Nhưng mà tôi cứ sống, xem có đứa nào dám cầm dao đâm chết tôi không...". 26 tết, bác sĩ đồng ý cho ông ra viện. 27 tết tôi vẫn nghe thấy tiếng ông ho khù khụ ở phòng bên cạnh. Hỏi ra mới hay chưa có ai chịu đến đón ông cụ về...
Bi kịch thứ hai: bà cụ bảy mươi bảy tuổi ở Kiêu Kỵ, Gia Lâm, sinh được ba cô con gái nay chỉ còn hai, mỗi tội cô nào cũng nghèo. Cả đời cụ xoay vần trong cái nghèo cái khổ. Chứng thần kinh bao năm nay làm chân tay bà lúc nào cũng run rẩy. Thêm cái bệnh hen phế quản mãn tính nó lôi bà vào đây nằm mười bốn ngày. Mười bốn ngày dài dằng dặc, bà ho, bà thở rít, bà lo đến số tiền càng ngày càng to phải tiêu ngoài bảo hiểm. Mười bốn ngày ròng rã bà nghe cô con gái thứ hai, nay đã năm mươi ba tuổi, vừa chăm mẹ, vừa than vãn. Cô buồn cảnh nhà nghèo, sắp Tết rồi mà ko có đồng ra đồng vào. Cô giận hai ông con rể biết mẹ ốm đã không góp đồng nào còn trách cô "cho bà đi viện làm gì, để đấy khắc... tự khỏi". Cô trách đứa em gái vào viện trông mẹ được bốn ngày mà không chịu bỏ tiền mình, lại còn kể nghèo kể khổ rồi nhất định đòi về. Cô phiền thằng con giai hai mốt tuổi đầu mà chỉ biết ăn bám, nay lại dẫn đâu về một cái bụng chềnh ềnh đòi "cưới gấp". Cô than mình hay bị suy nghĩ thành ra mất ngủ, bà cụ thì rên rẩm suốt ngày đau đầu không chịu nổi. Cô bực nỗi phải bỏ vườn cam đang rộ quả để vào viện hầu mẹ. Hai chữ "hầu mẹ" nặng như chì, xát muối vào lòng người mẹ khốn khổ. Cô say sưa nói như thể cả trăm năm mới gặp được một người mà kể lể. Có lúc đến đoạn cao trào, cô khóc sụt sùi. Cô không để ý đến bà mẹ già khổ sở đang ngồi ôm đầu lặng lẽ chảy nước mắt. Ai hay bà cụ khóc vì nỗi gì! Bà khóc thương con hay vì giận bản thân mình càng ngày càng vô dụng, làm khổ đứa con gái đang thao thao bất tuyệt kia... Một buổi trưa, bà cụ đang mơ màng bỗng giật mình thức giấc vì bàn tay cô con gái đang sờ lần túi mẹ tìm tiền. "Còn tiền đâu nữa mà tìm". "Mấy trăm ngàn người ta biếu bà buổi sáng đâu, bà đưa đây, để còn đi mua cơm mua thuốc cho bà chứ!"... Chao ôi là buồn...

Thứ Sáu Tuần I Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 2,1-12
1Vài ngày sau, Đức Giêsu trở lại thành Caphácnaum. Hay tin Người ở nhà, 2dân chúng tụ tập lại, đông đến nỗi trong nhà ngoài sân chứa không hết. Người giảng lời cho họ. 3Bấy giờ người ta đem đến cho Đức Giêsu một kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. 4Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống. 5Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giêsu bảo người bại liệt: "Này con, con đã được tha tội rồi." 6Nhưng có mấy kinh sư đang ngồi đó, họ nghĩ thầm trong bụng rằng: 7"Sao ông này lại dám nói như vậy? Ông ta nói phạm thượng! Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?" 8Tâm trí Đức Giêsu thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ như thế, Người mới bảo họ: "Sao trong bụng các ông lại nghĩ những điều ấy? 9Trong hai điều: một là bảo người bại liệt: "Con đã được tha tội rồi", hai là bảo: "Đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi", điều nào dễ hơn? 10Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, -Đức Giêsu bảo người bại liệt,- 11Ta truyền cho con: Hãy đứng dậy, vác lấy chõng của con mà đi về nhà!" 12Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau: "Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ!"
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)


GÓC VUI NHỘN – ĐỀ PHÒNG 
- Cậu đi đâu mà cứ ôm khư khư cái radio vậy?
- Vợ chồng mình cãi nhau, và mình quyết định bỏ nhà ra đi.
- Hẳn cái radio là tài sản duy nhất mà cô ta chia cho cậu?
- Không, mình đề phòng khi cô ta nhắn tin trên đài tìm người lạc.