ĐỔI GIÀY
Mẹ là cô dâu năm 28 tuổi. Những năm vừa thống nhất đất nước mạng
người quý lắm. Mẹ về làm dâu chưa tròn ba tháng, bố lĩnh án tù 5 năm sau một
lần không làm chủ tốc độ, gây ra cái chết của người phụ nữ đang mang thai đi
trái đường.
Chuỗi thời gian dằng dặc bốn năm cũng kết thúc khi bố cải
tạo tốt và được ra trước hạn. Ba năm sau đó mẹ sinh liền hai chị em gái. Trở về
cuộc sống đời thường bố mẹ lam lũ làm ăn. Mẹ vẫn theo nghề dạy học, bố xin vào
làm công nhân rồi lên chức trưởng phòng. Bố được cấp đất...
Ngày ấy cả xã chỉ có ba cái ti vi
thì nhà nó có một cái. Cả xã có hai cái đài cassette thì nhà nó có một cái. Cả
xã chỉ có duy nhất một cái babetta màu đỏ đó chính là cái xe của bố nó. Nhà nội
cách thành phố chưa đến 30 km mà tám tháng bố mới về một lần.
Ông bà nội mất, mẹ chịu tang ông bà
một năm rồi mang hai chị em nó về ở gian nhà tập thể lụp xụp trong ngôi trường
mẹ dạy học. Mùa bão, mẹ tự tay đóng lại cánh cửa, tự tay mắc điện nhưng không
thể trèo lên mái đảo những viên ngói vỡ. Đêm. Mất điện, đèn dầu tù mù. Gian nhà
dột đủ chỗ, thi thoảng viên ngói vỡ rơi khô khốc trên giường. Mẹ vơ vội giáo
án, sách vở ấn đầy cái túi ni lông, đẩy hai chị em ngồi thu lu dưới cái bàn bốn
chân mét hai.
Giỗ bà nội năm đó nó vào lớp Một. Bố
về nhà mấy ngày. Mùa hè năm sau mẹ sinh em trai.
Không hẳn như lời mấy người hàng xóm
thêu chuyện "mẹ mày sinh em trai là bố mày về"...Nó có em trai rồi bố
vẫn biền biệt...
Em trai bốn tuổi. Một ngày bố về mua
cho mỗi chị em một đôi giày. Ba đôi đều bé. Bữa ăn tối đứa em trai ngồi gọn lỏn
trong lòng bố, đôi mắt mẹ ngấn nước khi thằng em ngước lên nhìn bố lạ lẫm:
- Tối nay bố ở đây ăn cơm với nhà
cháu nhé!
Sáng, bố dậy sớm đi làm. Bố bảo:
"Bố mang giày đi đổi số lớn hơn". Rồi bố ở hẳn với người phụ nữ khác
ngoài phố...
Mãi những năm
sau nữa ai trong xóm hỏi em trai nó: "Bố đâu?". Em trai vẫn trả lời: "Bố đi đổi giày".
Thứ Năm Tuần I Thường Niên A
Lời Chúa:
Mc 1,40-45
40Có người bị phong
hủi đến gặp Người, anh ta quỳ xuống van xin rằng: "Nếu Ngài muốn, Ngài có
thể làm cho tôi được sạch." 41Người chạnh lòng thương giơ
tay đụng vào anh và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi!" 42Lập
tức, chứng phong hủi biến khỏi anh, và anh được sạch. 43Nhưng
Người nghiêm giọng đuổi anh đi ngay, 44và bảo anh: "Coi
chừng, đừng nói gì với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được
lành sạch, thì hãy dâng những gì ông Môsê đã truyền, để làm chứng cho người ta
biết." 45Nhưng vừa ra khỏi đó, anh đã bắt đầu rao truyền
và tung tin ấy khắp nơi, đến nỗi Người không thể công khai vào thành nào được,
mà phải ở lại những nơi hoang vắng ngoài thành. Và dân chúng từ khắp nơi kéo
đến với Người.
(Nguồn: Ủy Ban
Thánh Kinh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - TƯỞNG NGƯỜI CHẾT VỖ VAI MÌNH
Người
khách ngồi ghế sau taxi vỗ vai tài xế định hỏi vài câu, nhưng hành động này làm
anh tài xế giật mình, suýt đâm xe lên vỉa hè. Hoàn hồn, anh tài nói với khách:
- Ông
làm tôi sợ đứng tim.
- Xin
lỗi, tôi không ngờ đã làm anh hoảng sợ đến như vậy.
-
Thực ra cũng không phải lỗi của ông đâu, chỉ vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi
chuyển sang chạy taxi, 25 năm qua tôi chuyên lái xe chở quan tài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét