HAI TẤM BI KỊCH
1 tuần nằm ở Bệnh viện huyện Gia Lâm, tôi được tận mắt chứng kiến
những tấn bi kịch "cơm áo gạo tiền" như trong truyện của Nam Cao.
Ông cụ tám mươi bảy tuổi, có tám người con - sáu trai hai
gái, thế nhưng hai mươi ngày trời ông gần như nằm cấp cứu một mình. Tết nhất
đến nơi rồi, sao ông không ở nhà với con cháu mà hưởng phúc lại vào đây nằm cho
khổ thân. Xin thưa rằng sau hơn bảy mươi năm lao lực khổ sở, cái ông có được là
sáu căn nhà cho sáu anh con giai, chút ít của hồi môn cho hai cô con gái về nhà
chồng và bệnh viêm phổi mãn tính nó hành ông mỗi khi trái gió trở trời, nó bắt
ông vào đây để ông thấm thía hết sự hiếu thảo của tám cái "của để
dành". Trừ anh con trai thứ năm, không có đứa con nào ngó ngàng đến ông. Chúng
nó còn đang mải tranh cướp nhau mảnh đất 250m2 mà anh út đang ở với bố để tiện
việc "phụng dưỡng". Thật là một đám hiếu tử. Vậy anh út đâu? Xin thưa
rằng anh ấy còn đang bận chạy chọt làm sổ đỏ cho cái mảnh đất màu mỡ mãi không
chịu đứng tên mình. Bố nằm viện, kệ! Đã có y tá với bác sĩ lo rồi. Hai mươi đêm
ngày ông một mình ôm ngực, còn ít hơi tàn nào đành dốc cả ra mà ho. Ông khạc
nhổ, ông đái ị ra bô ngay tại giường... ai thấy cũng phải nhăn mặt mà tránh cho
xa! Con đẻ ông còn không muốn đến gần thì nói gì đến con dâu, các cháu. Cái
thìa ông ăn bữa này qua bữa khác đóng cặn không rửa. Mấy người nhà khác thấy
ông thế ai cũng lắc đầu. Người tốt thì thỉnh thoảng mua hộ ông suất cơm, đổ
giúp ông cái bô chứa chất thải và đờm dãi. Người độc miệng thì quở "Tôi mà
thế này thì tôi chết đi cho rồi". Ông thều thào: "Mấy thằng kia (tức
con trai ông) nó cũng mong tôi chết. Nhưng mà tôi cứ sống, xem có đứa nào dám
cầm dao đâm chết tôi không...". 26 tết, bác sĩ đồng ý cho ông ra viện. 27
tết tôi vẫn nghe thấy tiếng ông ho khù khụ ở phòng bên cạnh. Hỏi ra mới hay
chưa có ai chịu đến đón ông cụ về...
Bi kịch thứ hai: bà cụ bảy mươi bảy tuổi ở Kiêu Kỵ, Gia
Lâm, sinh được ba cô con gái nay chỉ còn hai, mỗi tội cô nào cũng nghèo. Cả đời
cụ xoay vần trong cái nghèo cái khổ. Chứng thần kinh bao năm nay làm chân tay
bà lúc nào cũng run rẩy. Thêm cái bệnh hen phế quản mãn tính nó lôi bà vào đây
nằm mười bốn ngày. Mười bốn ngày dài dằng dặc, bà ho, bà thở rít, bà lo đến số
tiền càng ngày càng to phải tiêu ngoài bảo hiểm. Mười bốn ngày ròng rã bà nghe
cô con gái thứ hai, nay đã năm mươi ba tuổi, vừa chăm mẹ, vừa than vãn. Cô buồn
cảnh nhà nghèo, sắp Tết rồi mà ko có đồng ra đồng vào. Cô giận hai ông con rể
biết mẹ ốm đã không góp đồng nào còn trách cô "cho bà đi viện làm gì, để đấy
khắc... tự khỏi". Cô trách đứa em gái vào viện trông mẹ được bốn ngày mà
không chịu bỏ tiền mình, lại còn kể nghèo kể khổ rồi nhất định đòi về. Cô phiền
thằng con giai hai mốt tuổi đầu mà chỉ biết ăn bám, nay lại dẫn đâu về một cái
bụng chềnh ềnh đòi "cưới gấp". Cô than mình hay bị suy nghĩ thành ra
mất ngủ, bà cụ thì rên rẩm suốt ngày đau đầu không chịu nổi. Cô bực nỗi phải bỏ
vườn cam đang rộ quả để vào viện hầu mẹ. Hai chữ "hầu mẹ" nặng như
chì, xát muối vào lòng người mẹ khốn khổ. Cô say sưa nói như thể cả trăm năm
mới gặp được một người mà kể lể. Có lúc đến đoạn cao trào, cô khóc sụt sùi. Cô
không để ý đến bà mẹ già khổ sở đang ngồi ôm đầu lặng lẽ chảy nước mắt. Ai hay
bà cụ khóc vì nỗi gì! Bà khóc thương con hay vì giận bản thân mình càng ngày
càng vô dụng, làm khổ đứa con gái đang thao thao bất tuyệt kia... Một buổi
trưa, bà cụ đang mơ màng bỗng giật mình thức giấc vì bàn tay cô con gái đang sờ
lần túi mẹ tìm tiền. "Còn tiền đâu nữa mà tìm". "Mấy trăm ngàn
người ta biếu bà buổi sáng đâu, bà đưa đây, để còn đi mua cơm mua thuốc cho bà
chứ!"... Chao ôi là buồn...
Thứ Sáu Tuần I Thường Niên A
Lời Chúa:
Mc 2,1-12

(Nguồn: Ủy Ban
Thánh Kinh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN – ĐỀ PHÒNG
- Cậu
đi đâu mà cứ ôm khư khư cái radio vậy?
- Vợ
chồng mình cãi nhau, và mình quyết định bỏ nhà ra đi.
- Hẳn
cái radio là tài sản duy nhất mà cô ta chia cho cậu?
-
Không, mình đề phòng khi cô ta nhắn tin trên đài tìm người lạc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét