LÀM ƠN
Nhà cải cách giáo dục VVebster
từng cho rằng nhân cách của mỗi con người được thể hiện qua hành vi của họ.
"Người tốt luôn cư xử phải phép" là điều mà câu chuyện dưới đây
muốn nhắc nhở chúng ta.
Ngày xưa, có một lời nói tí hon tên
là "Làm ơn" sống trong miệng một cậu bé. Thật ra, những anh bạn
"Làm ơn" này sống trong miệng tất cả chúng ta nhưng ta thường xuyên
quên mất họ. Những anh bạn này cần được ra khỏi miệng chúng ta thường xuyên để
hít thở không khí, tựa như những con cá nhỏ phải ngoi lên mặt nước để thở vậy.
Anh bạn "Làm ơn" mà tôi
sắp kể với các bạn đây sống trong miệng một cậu bé tên là Dick. Nhưng suốt cả
thời gian dài, cậu ấy chỉ có một lần duy nhất được ra ngoài. Tôi rất tiếc khi
phải khẳng định rằng Dick là một cậu bé vô lễ nên cậu ta hầu như không bao giờ
nói "Làm ơn" cả.
"Đem cho tôi ít bánh mì! Tôi
muốn uống nước! Lấy quyển sách kia đến đây!" - Dick luôn yêu cầu người
khác như vậy.
Cha mẹ Dick rất buôn, cả anh bạn
"Làm ơn" tội nghiệp cũng vậy. Ngày nào cậu ấy cũng đợi ở vòm miệng
Dick nhưng không bao giờ được cho đi ra. Càng ngày "Làm ơn" càng yếu
đi.
Dick có một người anh trai mười tuổi
tên là John. Dick vô lễ bao nhiêu thì John lễ phép bấy nhiêu. Vì vậy, anh bạn
"Làm ơn" sống trong miệng John rất khỏe mạnh và vui vẻ vì thường
xuyên được ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Một hôm, khi mọi người đang dùng
điểm tâm, anh bạn "Làm ơn" trong miệng Dick khao khát được hít thở
không khí bên ngoài dù cậu có phải trốn khỏi đây chăng nữa. Cậu hít một hơi
thật dài rồi vọt ra khỏi miệng Dick, sau đó trườn qua bàn và nhảy vào miệng của
John!
Anh bạn "Làm ơn" trong
miệng John hết sức giận dữ, la lên:
- Ra khỏi đây ngay! Đây không phải
chỗ của ngươi! Đây là nhà của ta!
"Làm ơn" của Dick khẩn
khoản:
-Tôi biết. Tôi sống ở đằng kia,
trong miệng em trai cậu John ấy. Nhưng than ôi! Ở đó chẳng vui vẻ gì. Cậu ấy
không bao giờ ngó ngàng đến tôi nên tôi chưa khi nào được hít thở không khí
trong lành cả! Anh bạn có thể cho tôi ở lại đây một vài ngày để tôi được khỏe
lại đôi chút không?
Nghe thấy vậy, anh chàng "Làm
ơn" trong miệng John tử tế đáp lại:
- Ờ, tất nhiên là bạn có thể ở lại
đây. Khi chủ tôi gọi, cả hai chúng ta sẽ cùng ra ngoài. Cậu chủ rất tử tế, tôi
chắc là cậu ấy sẽ không phiền nếu phải nói "làm ơn" hai lần đầu. Hãy
ở lại đây bao lâu cũng được.
Bữa trưa hôm đó, John muốn hỏi xin
một ít bơ. Cậu bé nói:
- Bố ơi, làm ơn - làm ơn cho con ít
bơ.
Người cha nói:
- Tất nhiên rồi con trai, nhưng tại
sao con lại lễ phép quá vậy?
John không trả lời. Cậu quay sang mẹ
nói:
- Mẹ ơi, làm ơn - làm ơn cho con một
cái bánh nướng xốp ạ!
Mẹ cậu cười:
- Bánh của con đây, cưng à. Nhưng
sao con lại nói "làm ơn" những hai lần thế?
John trả lời:
- Con không biết ạ. Chẳng hiểu sao
từ "làm ơn" cứ chực nhảy khỏi miệng con. Katie, làm ơn - làm ơn cho
em một ít nước!
Lần này thì John bắt đầu thấy sợ.
Cha cậu nói:
- Nào con trai, không việc gì phải
sợ cả. Lễ phép là điều rất tốt.
Trong khi đó, Dick vẫn ăn nói thô lỗ
như thường lệ: "Cho con một quả trứng! Con muốn uống sữa! Đưa con cái
muỗng!". Khi nghe anh mình nói chuyện, Dick nghĩ sẽ rất buồn cười nếu thử
nói chuyện giống - John.Thế là cậu bắt đầu nhại giọng anh mình:
- Mẹ ơi, cho con một cái bánh nướng
xốp, la...m....
Nhưng đó là tất cả những gì cậu có
thể thốt ra.
Cả ngày hôm đó, mọi chuyện cứ lặp đi
lặp lại như thế và người trong nhà tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai anh em
John và Dick.
Sáng hôm sau, ngay khi hai anh em
ngồi xuống bàn dùng điểm tâm, anh bạn "Làm ơn" của Dick quay về miệng
cậu bé. Hôm qua anh chàng đã hít một bụng đầy không khí trong lành, cảm thấy
khỏe khoắn và yêu đời trở lại. Và ngay khi vừa trở về, "Làm ơn" lại
được ra ngoài hóng gió lần nữa khi Dick nói:
-Cha ơi, làm ơn cắt cho con miếng
cam.
"Hai tiếng lịch sự ấy thốt ra
ngoài mới dễ dàng làm sao, nghe hệt như anh Johrt vẫn thường nói." - Dick
nghĩ. Trong khi đó thì John không còn phải thốt ra hai từ "làm ơn"
cùng lúc nữa. Và từ đó về sau, cậu bé Dick cũng lễ phép hệt như anh trai mình.
Thứ Bảy Tuần I Thường Niên A
Lời Chúa:
Mc 2,13-17
13Đức Giêsu lại đi
ra bờ biển hồ. Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ. 14Đi
ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lêvi là con ông Anphê, đang ngồi ở đó.
Người bảo ông: "Anh hãy theo tôi!" Ông đứng dậy đi theo Người. 15Người
đến dùng bữa tại nhà ông. Nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức
Giêsu và các môn đệ: con số họ đông và họ đi theo Người. 16Những
kinh sư thuộc nhóm Pharisêu thấy Người ăn uống với những kẻ tội lỗi và người
thu thuế, thì nói với các môn đệ Người: "Sao! Ông ấy ăn uống với bọn thu
thuế và quân tội lỗi!" 17Nghe thấy thế, Đức Giêsu nói với
họ: "Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không
đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi."
(Nguồn: Ủy Ban
Thánh Kinh / HĐGMVN)
Hai
người bạn nói chuyện với nhau:
- Cậu
sẽ làm gì nếu một con lợn lòi tấn công vợ mình?
-
Đáng đời nó!
- Ơ
kìa, sao lại tàn nhẫn với vợ thế?
- Đấy
là tớ nói con lợn, nếu nó dám xông vào cô ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét