Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

CHIA SẺ ĐỂ YÊU THƯƠNG

CHIA SẺ ĐỂ YÊU THƯƠNG

Tất cả mọi người đều khát khao cảm nhận ý nghĩa cuộc sống, khác khao vươn đến sự hoàn thiện và mong muốn nhận ra hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Thế nhưng điều này sẽ không bao giờ đạt đến được nếu bạn luôn mang bên mình sự ích kỷ, luôn tự cho mình là nhân vật trung tâm.

Sự chia sẻ phải bắt nguồn từ mong muốn đem lại hạnh phúc cho người khác, mong muốn đem lại hạnh phúc cho người khác, khơi dậy niềm tin và lòng can đảm đương đầu với nghịch cảnh để tạo nên sự khác biệt cho đời.

Mẹ Teresa là một tấm gương điển hình về sự chia sẻ hạnh phúc. Mẹ đã tìm thấy sự mãn nguyện trong cuộc sống khi bận tâm giúp đỡ và làm thay đổi vẻ mặt của những người hấp hối từ chỗ đầy buồn đau, sợ hãi đến trạng thái thanh thản và bình an. Bằng cách cống hiến đời mình cho người khác, mẹ đã góp phần làm dịu bớt nỗi đau và giúp họ thêm can đảm.

Tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện ngụ ngôn thú vị: Có một người sắp chết đuối, mọi người vây quanh hô lớn: “Hãy đưa tay ông ra cho chúng tôi cứu!” nhưng ông ta lưỡng lự để rồi vật vã chống cự với dòng nước.

Cuối cùng, có người đã nói: “Hãy nắm lấy tay tôi đi!” và ngay lập tức, ông ta đã nắm chặt lấy! Sự khác nhau đó là gì? Rõ ràng người đàn ông trong câu chuyện này thường được nhận nhiều hơn là cho đi và ông ta đã suýt chết vì chỉ muốn được nhận!
Nếu lâu nay bạn vẫn cảm thấy hoặc tự cho mình là một người bất hạnh trong cuộc sống, bạn hãy thử làm cho người khác hạnh phúc, bạn sẽ thấy được điều kỳ diệu xảy ra.

Nếu bạn đang cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, bạn hãy thử làm một việc gì có ý nghĩa và xứng đáng, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được sự bình an trong tâm hồn.

Điều đáng lưu ý là bạn phải thực hiện công việc một cách hăng say, nhiệt tình. Nếu sự chia sẻ của bạn không xuất phát từ những tình cảm thực sự của con tim, bạn sẽ không còn cảm thấy hứng thú và cũng không tin rằng việc làm của mình là có ý nghĩa.

Có một câu chuyện kể về một người thợ xây rất giỏi nhưng đã cao tuổi. Ông ta muốn có một cuộc sống an nhàn bên vợ con và gia đình nên đã nói với ông chủ về quyết định nghỉ hưu của mình.

Người chủ rất tiếc khi phải để một người thợ có năng lực và kinh nghiệm lâu năm như ông phải nghỉ việc, nhưng cuối cùng ông cũng đã chấp nhận. Trước khi người thợ về nghỉ hưu, ông chủ khẩn khoản mong ông cố gắng hoàn tất một ngôi nhà cuối cùng. Dù rất muốn nghỉ, nhưng người thợ cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Và ông ta đã xây ngôi nhà một cách cẩu thả với những vật liệu xây dựng kém chất lượng.

Khi người thợ làm xong ngôi nhà, người chủ đã đến xem và vui vẻ trao chiếc chìa khóa cửa cho người thợ. Ông nói: “Đây chính là ngôi nhà của ông đấy, mong ông coi nó như là một món quà về hưu mà tôi dành tặng cho ông!”. Nghe ông chủ nói vậy, người thợ cảm thấy thật bàng hoàng và ân hận. Giá như ông biết ngôi nhà này được dành cho chính mình thì chắc chắn ông đã xây nó theo một cách khác hẳn.

Điều này cũng có thể xảy ra với bất kỳ ai trong chúng ta. Mỗi ngày sống, qua từng việc làm và ý nghĩ, chính là lúc chúng ta đang xây ngôi nhà cho riêng mình, đang tạo dựng cuộc đời của riêng mình. Và ở một thời điểm nào đó, chúng ta tỏ ra thiếu nhiệt tình để rồi sau đó phải hối tiếc khi sống trong ngôi nhà không hoàn hảo do chính mình xây nên. Nếu được làm lại từ đầu, chúng ta sẽ làm theo cách khác.

Chính vì vậy, bạn hãy cư xử với mọi người theo cách mà bạn muốn người khác đối xử với bạn. Muốn được sống trong yêu thương, bạn hãy học cách yêu thương người khác. Dù làm bất cứ công việc gì, bạn hãy cố gắng hoàn tất bằng cả lòng nhiệt huyết và sự say mê. Sự chọn lựa đúng của bạn trong ngày hôm nay sẽ tạo nên một tương lai hạnh phúc cho bạn ngày mai.

Thứ Tư Tuần thứ 1 Mùa Vọng C - Thánh Anrê Tông Đồ - Lễ kính
Lời Chúa: 
 Mt 15, 29-37
29Đức Giêsu xuống khỏi miền ấy, đến ven Biển Hồ Galilê. Người lên núi và ngồi ở đó.30Có những đám người đông đảo kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành, 31khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh Thiên Chúa của Ítraen. 32Đức Giêsu gọi các môn đệ lại mà nói: "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường." 33Các môn đệ thưa: "Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no?" 34Đức Giêsu hỏi: "Anh em có mấy chiếc bánh?" Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ." 35Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống đất. 36Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. 37Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy thúng đầy.

(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)

GÓC VUI NHỘN - THI VẤN ĐÁP

Một sinh viên phải trả lời vấn đáp trong hội đồng. Giáo sư hỏi:
- Các-mác mất năm nào?
- Các-mác đã mất! Một phút mặc niệm để tưởng nhớ đến Người!
Cả hội đồng đứng dậy tưởng niệm một phút. Giáo sư hỏi tiếp:
- Lê-nin mất năm nào?
- Lê-nin mất, nhưng sự nghiệp của Người vẫn còn sống mãi. Ðể tưởng nhớ người lãnh đạo vĩ đại của giai cấp Cộng sản, 5 phút mặc niệm bắt đầu.
Cả hội đồng đứng dậy, mặc niệm. Giáo sư thì thầm với hội đồng:
- Thôi cho nó 3 (*) điểm đi, không nó bảo chúng ta hát "Quốc tế ca" thì chẳng có ai ở đây thuộc lời đâu!
(*) - 3 điểm là điểm trung bình theo thang điểm của Nga.

BÀI LÀM - THÔNG CÁO BÁO CHÍ

GIÁO XỨ THÁNH GIA
HỌ GIÁO ĐỨC MẸ VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI
212/170/16 Nguyễn Văn Nguyễn, P.Tân Định, Q.1

MỪNG LỄ ĐỨC MẸ VÔ NHIỄM BỔN MẠNG HỌ GIÁO ĐỨC MẸ VÔ NHIỄM VÀ KỶ NIỆM 60 NĂM THÀNH LẬP HỌ GIÁO (1956 – 2016) sẽ diễn ra từ ngày 05-12-2016 đến 08-12-2016 tại 212/170/16 Nguyễn Văn Nguyễn, P. Tân Định, Q.1.

Trân trọng kính mời Cha đến hiệp thông tĩnh tâm và tham dự thánh lễ tạ ơn. Chương trình được diễn ra như sau:
*TĨNH TÂM: Lúc 18g00 thứ Hai, thứ Ba (05-12-2016, 06-12-2016).
*THÁNH LỄ TẠ ƠN: Lúc 18g30 thứ Năm 08-12-2016.

*THƯ HỒI BÁO:
Trong trường hợp Cha không thể tham dự Thánh lễ tạ ơn của Họ Giáo, xon Cha vui lòng hồi báo cho chúng con trước ngày 04-12-2016.
Anna Nguyễn Thị Lý (SĐT: 0937993991)
Cảm ơn Cha.




Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

ĐÔI MẮT CON LÀ CỦA MẸ


ĐÔI MẮT CON LÀ CỦA MẸ
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.
Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến.
Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.
Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ.
Mấy người hàng xóm nói mẹ đã mất vài ngày trước đó,không thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo an táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
Con yêu quý,Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ.Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con.
Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm!

Thứ Ba Tuần thứ 1 Mùa Vọng, năm A
Lời Chúa: 
 Lc 10,21-24
21Ngay giờ ấy, được Thánh Thần tác động, Đức Giêsu hớn hở vui mừng và nói: "Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.” 22"Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết người Con là ai, trừ Chúa Cha, cũng như không ai biết Chúa Cha là ai, trừ người Con, và kẻ mà người Con muốn mặc khải cho." 23Rồi Đức Giêsu quay lại với các môn đệ và bảo riêng: "Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy! 24Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe."
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
 GÓC VUI NHỘN - THỜI HIỆN ĐẠI

Hai người đàn ông chuẩn bị làm bố gặp nhau ngoài phòng chờ của bệnh viện phụ sản. Đồng cảnh ngộ nên họ mau chóng trò chuyện tâm đầu ý hợp.
- Anh tin không, - Một người nói - Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuyến du lịch của chúng tôi. Thế mà cô ấy lại lên bàn đẻ...
- Thế thì có gì mà anh phải phàn nàn? - Người kia nhún vai. - Đây là tuần trăng mật của chúng tôi.

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

CHUYỆN THẦY THUỐC


CHUYỆN THẦY THUỐC

Ngọc Lâm là một bác sĩ Trung Y, ông đã chữa bệnh cho nhiều bệnh nhân và người nước ngoài bằng các phương pháp của y học cổ truyền Trung Hoa. Ông nhận ra rằng để chữa bệnh cho một bệnh nhân, không thể không quan tâm đến “tâm bệnh”. Bệnh tật mà con người ta nhìn thấy được chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi, tuy nhiên, nguyên nhân gốc rễ của bệnh thì ít hai hiểu được nó bắt nguồn từ đâu.

Cô Louise và gia đình thường xuyên nhờ bác sĩ Ngọc Lâm khám bệnh mỗi khi họ ốm đau bệnh tật trong một thời gian dài, kể cả khi đơn giản là bị nhức đầu. Cả gia đình cô đều tin tưởng vào y học cổ truyền Trung Quốc và sử dụng các phác đồ điều trị mà bác sĩ Ngọc Lâm đưa ra. Vì vậy, bác sĩ Ngọc Lâm khá thân với Louise và biết rõ các vấn đề cá nhân của cô.

Louise rất chăm chỉ, cô điều hành một nhà hàng và mỗi ngày đều làm việc trong nhiều giờ ở nhà hàng đó. Cô mong muốn nhà hàng của mình phát triển tốt để cô có đủ tiền đổi căn nhà nhỏ đang ở sang một căn nhà mới to đẹp hơn và mua một xe ô tô mới sang trọng hơn.

Vì vậy cô đã làm việc hết sức mình, không màng đến thời gian nghỉ ngơi. Cô ôm ấp giấc mơ này trong nhiều năm, đến khi cô bước vào tuổi trung niên thì lúc đó công việc kinh doanh có vẻ tiến triển tốt.

Tuy nhiên, đúng vào thời điểm đó, cô bị chẩn đoán bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối và phải thực hiện phẫu thuật theo chỉ định của bác sĩ tây y. Sau khi phẫu thuật, cô quyết định bán nhà hàng của mình vì cô nghĩ rằng không còn sống được bao lâu nữa, cô cần tiền để chữa bệnh. Các công việc liên quan đến đóng cửa và bán nhà hàng khiến cô mệt mỏi và thấy kiệt sức. Cùng lúc đó, cô phát hiện ra chồng mình đang ngoại tình với một người phụ nữ khác Cô đã đến gặp bác sĩ Ngọc Lâm để tìm xem có lối thoát nào cho bản thân cô hay không.
Cô tâm sự: “Bác sĩ à, tôi thấy mình giống như một con thuyền nhỏ trong đại dương, thật đơn độc và vô dụng. Tôi đã nghĩ đến việc tự kết liễu cuộc đời nhưng việc ấy dường như không cần thiết. Tôi chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng tại sao ông ấy lại phải thổi tắt ngọn nến nhỏ sắp tàn này cơ chứ?”.

Cô nói tiếp: “Họ muốn cho tôi hóa trị. Đó chẳng qua là một màn hành hạ khác. Người ta không cho tôi được yên ổn ngay cả trong những ngày cuối đời của tôi. Tôi nên làm gì đây?”. Khi nghe điều này, bác sĩ Ngọc Lâm thấy trong lòng nặng trĩu, trước mặt bác sĩ là một khuôn mặt đang tuyệt vọng, khác hẳn với trước đây, khuôn mặt ấy luôn nở nụ cười. Mới chỉ có một thời gian ngắn qua đi nhưng sự khác biệt lại một trời một vực trên khuôn mặt cô Louise.

Bác sĩ Ngọc Lâm nghĩ rằng bản thân mình cần làm gì đó để giúp Louise thoát khỏi trạng thái tinh thần này, ông hỏi: “Louise, cô có tin rằng cô sẽ ra đi sớm không?”, câu trả lời của Louise là “Không”, ông nói tiếp: “Cô có muốn từ bỏ hết mọi nỗ lực và ngừng chống chọi với bệnh tật không?”, câu trả lời lần này cũng là “Không”.

Bác sĩ liền nhẹ nhàng nói tiếp với cô: “Cô có thấy những bông hoa nở rộ khắp ngọn đồi kia không? Chúng vừa mới trải qua mùa đông lạnh giá. Cô có thấy những dòng suối nhỏ với những dòng nước sạch bắt nguồn từ băng và tuyết sau mùa đông không? Cô đã gặp phải những gian khó, khổ nạn, và thử thách khắc nghiệt nhất trong cuộc đời. Chẳng phải đây là một cơ hội để cô thể hiện sự dũng cảm của mình sao? Thành công lớn nhất trong đời người không phải là có được một nhà hàng lớn như thế nào, mà là chiến thắng chính mình trong cuộc sống và hiểu mục đích làm người.”

Louise nghe vậy liền cúi đầu suy ngẫm, rồi cô hỏi: “Bác sĩ, hãy cho tôi biết ai là người kiểm soát cuộc sống của chúng ta? Ai quyết định một người có thể sống được bao lâu?”. Nghe vậy, bác sĩ Ngọc Lâm đáp: “Ai à? Là cô chứ ai. Đời này qua đời khác. Nghiệp lực luân báo. Kiếp luân hồi của cô. Thật vậy, chính cô là người kiểm soát tất cả.”

Louise im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: “Liệu có còn cơ hội nào để tôi bù đắp điều đó? Liệu tôi có còn một cơ hội nào nữa không? Biết đâu đây lại là phước lành được ẩn giấu. Có thể cuộc sống của tôi mới chỉ bắt đầu.” Cô ấy dường như đã lấy lại được sự lạc quan của mình. Cô nói lời cảm ơn rồi chào bác sĩ ra về.

Không có gì là tuyệt đối trong thế giới này, mọi thứ chỉ là tương đối. Tất cả phụ thuộc vào việc người đó muốn hiểu và đối mặt với khó khăn như thế nào.

Con người ta, ai cũng có khó khăn, người có khó khăn về mặt sức khỏe, người khó khăn về tài chính, người gặp trắc trở về tình cảm. Vậy nên hiểu và có tâm thái như thế nào để bạn vượt qua được những thời khắc khó khăn đó.

Bạn hãy nghĩ rằng có rất nhiều điều bạn chưa biết, bao gồm cả những lý do đằng sau khó khăn mà bạn đang phải đối diện, những khó khăn đó không phải tự nhiên mà đến, nó xuất hiện là vì một lý lẽ nào đó.

Việc đang xảy ra với bạn có nghĩa là nó tất yếu sẽ xảy ra cho dù bạn muốn hay không muốn. Do vậy hãy nhìn những gì đang diễn ra bằng một tâm thái bình thản, hãy nghĩ đến việc liệu điều gì có thể giúp được sự an bài này, đó chính là: “Đức năng thắng số phận”.

Bạn hãy đừng cáu kỉnh, đừng giận dữ, đừng tuyệt vọng, bởi những cảm xúc đó không giúp bạn có thêm “Đức”. Hãy nghĩ đến việc liệu bạn có thể làm gì để tự giúp bản thân mình, không phải phụ thuộc vào người khác, hoặc làm việc gì đó để giúp ai đó còn khó khăn hơn bạn.

Cái họa hôm nay đến với bạn, gây ra khó khăn cho bạn, vậy hãy xác định rằng bạn không sợ khó khăn đó, bạn sẵn sàng cố gắng để vượt qua với một tâm thái bình yên nhất.

Hãy nghĩ rằng mọi việc xảy ra điều là điều tốt, biết đâu đây là cơ hội để bạn trả những món nợ trước đây. Một khi trả xong, những điều tốt đẹp sẽ đến, lúc đó bạn sẽ cảm nhận rẳng, có lẽ đó chính là Phúc của bạn.

Thứ Hai Tuần thứ 1 Mùa Vọng, năm A
Lời Chúa: 
 Mt 8,5-11
5Khi Đức Giêsu vào thành Caphácnaum, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: 6"Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm." 7Người nói: "Chính tôi sẽ đến chữa nó." Viên đại đội trưởng đáp: 8"Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. 9Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi!", là nó đi, bảo người kia: "Đến!", là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này!", là nó làm." 10Nghe vậy, Đức Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: "Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ítraen nào có lòng tin như thế.11Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời. 12Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng." 13Rồi Đức Giêsu nói với viên đại đội trưởng rằng: "Ông cứ về đi! Ông tin thế nào thì được như vậy! " Và ngay giờ đó, người đầy tớ được khỏi bệnh.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


GÓC VUI NHỘN - ĐẮT VÌ CÒN MỚI
Một ông nhà giàu mắc bệnh về não, bác sĩ nói:
- Chỉ có thay óc thì ông mới sống được. Có 3 lựa chọn, thứ nhất là óc của một nhà vật lý, giá 48.000 USD. Thứ hai là óc của một giáo sư đại học, giá 500.000 USD. Cuối cùng là óc của một bộ trưởng, giá 2,4 triệu USD.
- Tại sao óc của quan chức lại đắt thế?
- Vì nó còn gần như mới.

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

ẤM LÒNG TÌNH CHA


TÔ MÌ
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ khuôn mặt, ánh mắt cậu lại toát lên nét của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi xua ra dấu, chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, nói rất nhỏ, chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia không cần thịt chỉ cần rắc chút hành là được. Tôi chợt hiểu, cậu ta gọi to là cố tình để cho người cha nghe nhưng thực ra không đủ tiền nhưng lại không muốn cho cha biết. 
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì có thịt trước mặt cha: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, như thịt trong bát của người cha nhiều lắm, gắp mãi vẫn còn. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Tôi là chứng kiến một vài miếng thịt mỏng te được gấp qua gắp lại giữa hai tô mì của cha con. Được một lúc người con nói: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này."
"Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất bổ lắm đấy."
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, do bà chủ bảo, cậu Trương đầu bếp mang lên một đĩa thịt bò vừa thái đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải? Chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỷ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng." Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt theo hai cha con rời quán. Mãi khi tôi thu bát đĩa mới khám phá ra dưới đáy bát của cậu con trai những tờ giấy bạc đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được ghi trên bảng giá của cửa hàng. Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Chúa nhật 1 mùa vọng, năm A
Lời Chúa: 
 Mt 24, 37-44
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ: 37“Quả thế, thời ông Nô-ê thế nào, thì ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. 38Vì trong những ngày trước nạn hồng thuỷ, thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu. 39Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thuỷ ập tới cuốn đi hết thảy. Ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy. 40Bấy giờ, hai người đàn ông đang làm ruộng, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại; 41hai người đàn bà đang kéo cối xay, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại.
 42“Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến.43Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông đã thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu. 44Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.

(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)

 GÓC VUI NHỘN - VẪN MUỐN NGHE LẠI
Sau khi ly dị, người chồng vẫn điện thoại cho vợ hàng ngày. Sau một thời gian, bà vợ không đủ kiên nhẫn mới quát lên:
- Này, ông đừng gọi cho tôi nữa có được không? Tôi đã nói hàng trăm lần là chúng ta đã ly dị rồi kia mà!
- Tôi biết thế nhưng vẫn muốn được nghe lại điều đó mỗi ngày.

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

HÀNH TRANG VÀO ĐỜI


HÀNH TRANG VÀO ĐỜI

Mỗi người đàn ông muốn trưởng thành đều phải trải qua những hành trình, những giông bão trong cuộc đời. Muốn vậy đàn ông cần chuẩn bị những hành trang để tự tin vững bước vào đời.

Trên con đường chinh phục sự nghiệp, vươn tới thành công, đàn ông cần một người thầy để soi đường chỉ lối. Người thầy sẽ giúp bạn biết điều gì là đúng, là sai để có hướng đi cho phù hợp. Người thầy này có thể là một người nhiều tuổi hơn bạn, trải qua sóng gió nhiều và có thật nhiều kinh nghiệm để hỗ trợ bạn. Nhưng cũng có thể người thầy chính là những người thân yêu như bố mẹ, ông bà hay các bác chú dì…Ai cũng có thể làm thầy của bạn nhưng quan trọng ai mới là người để bạn tin tưởng đi theo. Hãy nhớ rằng nếu bạn có nhiều người thầy chắc chắn sự hiểu biết và những kỹ năng mà ta nhận được sẽ nhiều. Thế nên đừng kén chọn hay đắn đo để tìm sao cho được một người thầy bởi đơn giản những người thầy đó luôn ở xung quanh ta. Đi càng nhiều, trải nghiệm càng dày thì những người thầy ta gặp sẽ không ít.

Dù bạn là ai làm nghề gì, dù ở cấp thấp hay cấp cao đừng quên luôn giữ cho mình một mối quan hệ gắn bó, một bằng hữu nhé. Người bằng hữu này có thể cùng ngành nghề hoặc không cùng nghề với bạn nhưng chắc chắn anh ta sẽ hỗ trợ rất nhiều cho bạn trong những định hướng cuộc đời, những lúc khó khăn hay vào bước đường cùng. Một người bằng hữu đôi khi chỉ cần cùng ta ngồi nhâm nhi ly rượu, kể chuyện đời, chuyện người cũng khiến ta vui và thoải mái.
Cũng thật lạ càng trưởng thành tôi thấy đàn ông càng ít bạn bè nhưng một khi đã là bạn chắc chắn mối quan hệ đó rất đỗi thân thiết, đáng để nể phục. Bằng hữu không phải lúc nào cũng kè kè bên ta nhưng lúc ta khốn khó, lúc ta nguy nan bằng hữu luôn đến bên ta, đứng cùng ta và đưa ra lời khuyên chân thành.

Muốn trưởng thành, đàn ông cần tìm một người yêu, một người vợ đứng sau làm động lực để ta phấn đấu. Tôi không biết anh em có quan điểm, suy nghĩ như thế nào nhưng với tôi khi đã trải qua vài ba mối tình thời trai trẻ mới thấm thía rằng “Biển người rộng mênh mông nhưng tìm được một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh vì ta, chia sẻ cùng ta và hiểu ta quả thật khó tìm lắm”. Thế nên khi đã có được người như thế hãy biết trân trọng, yêu thương anh em nhé.
Như các cụ nói chẳng có sai, “Đằng sau mỗi người đàn ông thành công là một người phụ nữ biết hi sinh, biết chịu đựng”. Thế nên đàn ông muốn tự tin vững bước vào đời chắc chắn cần phải có một người phụ nữ cổ vũ, động viên. Người vợ, người yêu chính là chỗ dựa tinh thần, là niềm tin và là nghị lực để ta phấn đấu trên con đường sự nghiệp, vinh quang và chiến thắng.


Thứ Bảy Tuần thứ 34 Thường Niên C
Lời Chúa: 
 Lc 21, 34-36
31Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. 32Thầy bảo thật anh em: thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy ra. 33Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.34"Vậy anh em phải đề phòng, chớ để lòng mình ra nặng nề vì chè chén say sưa, lo lắng sự đời, kẻo Ngày ấy như một chiếc lưới bất thần chụp xuống đầu anh em, 35vì Ngày ấy sẽ ập xuống trên mọi dân cư khắp mặt đất. 36Vậy anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người."
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


 GÓC VUI NHÔN - AI HƯ
Thủ trưởng bảo tài xế:
- Cậu liệt kê các phụ tùng ở trong xe bị hư khoảng năm triệu, đưa tôi ký, rồi qua thủ quỹ lãnh tiền nghe chưa?
- Thưa thủ trưởng, xe mình đâu có hư?
- Nếu xe không hư, thì cậu hư rồi đó hiểu chưa?

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

HÃY GIỮ LỜI


HÃY GIỮ LỜI
Giữ lời hứa là việc rất đáng quý!!!
“Giữ lời hứa là một điều rất đáng quý trong cuộc sống. Vì một khi đã hứa thì phải giữ lời, nếu thất hứa thì chúng ta sẽ phải nhận những hậu quả không đáng có.

Có thể nói, giữ lời hứa là một trong những việc làm khó khăn nhất của con người. Trước khi hứa phải suy nghĩ cẩn thận, xem mình có đủ khả năng để thực hiện lời hứa đó hay không và đã hứa thì phải giữ, nếu không thực hiện được thì phải gánh chịu hậu quả, không được che dấu, lờ đi hoặc đổ lỗi cho người khác. Việc giữ lời hứa không chỉ chứng minh rằng bạn là người đáng tin cậy mà còn chứng minh bạn rất đáng để người khác ủy thác trách nhiệm. Còn nếu không giữ lời hứa, người khác sẽ không những không tin tưởng bạn mà còn xa lánh bạn. Ví dụ như bạn rất tin tưởng và giao một công việc rất quan trọng cho một người bạn nhưng người đó lại không thực hiện mà ngược lại: họ tìm cớ để đùn đẩy trách nhiệm cho việc không giữ lời hứa đó, không thực hiện vì những nguyên nhân này, nguyên nhân khác nghe rất êm tai nhưng sự thật đằng sau lại là người đó lười hoặc quên…. Bạn sẽ cảm thấy mình bị lừa dối và không được tôn trọng. Nếu bạn cũng làm vậy với những người khác, lời hứa của bạn chẳng có chút giá trị nào cả, và uy tín của bạn cũng từ đó mà giảm sút. Bên cạnh những nguyên nhân chủ quan còn có những nguyên nhân khách quan, đừng vội phán xét tại sao họ không thực hiện lời hứa mà hãy tìm hiểu nguyên nhân họ không thực hiện lời hứa đó, hãy thông cảm cho họ. Có một câu tục ngữ mà ông cha ta đã để lại:
“Nói lời phải giữ lấy lời
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay”

Nói ra thì phải đảm bảo lời nói của mình là đúng, là chân thật, là có đạo lý. Đặc biệt phải đảm bảo cho người khác tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của mình. Đừng có lượn lờ như ong như bướm, ý chỉ người nói không chân thật, nói lập lờ, nói đùa cợt rồi không giữ lời hứa.

Thế nên, khi hứa bất cứ điều gì thì hãy giữ lời hứa đó. Hãy trở thành một người đáng tin cậy với người khác và biết chịu trách nhiệm cho lời hứa của mình.”

Thứ Sáu Tuần thứ 34 Thường Niên C - T. Catarina Alexandria, trinh nữ, tử đạo
Lời Chúa: 
 Lc 21, 29-33
29Đức Giêsu kể cho các môn đệ nghe một dụ ngôn: "Anh em hãy xem cây vả cũng như tất cả những cây khác. 30Khi cây đâm chồi, anh em nhìn thì đủ biết là mùa hè đã đến gần rồi. 31Anh em cũng vậy, khi thấy những điều đó xảy ra, thì hãy biết là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. 32Thầy bảo thật anh em: thế hệ này sẽ chẳng qua đi, trước khi mọi điều ấy xảy ra. 33Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu.

(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


GÓC VUI NHỘN - TRONG RAP CHIẾU PHIM
- Chuyện cậu và anh chàng mới quen đến đâu rồi?
- Thôi rồi.
- Sao vậy? Hôm qua hai người còn đi xem phim mà.
- Ừ, nhưng lúc trong rạp mất điện, chân anh ta cứ quờ quạng...
- Anh ta sàm sỡ lắm hả?
- Được thế thì còn khá. Đằng này, anh ta cứ quờ quạng sợ mất đôi dép lê cũ rích.

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

TRÂN TRỌNG CUỘC SỐNG


TRÂN TRỌNG CUỘC SỐNG
Bên cạnh hồ nọ có một cái cây con không biết đã trải qua bao nhiêu mưa nắng mới có thể trở thành cây đại thụ. Mọi người thường thích ngồi dưới gốc cây hóng mát, bọn trẻ con thì thích chơi trò trốn tìm quanh cái cây.

Có một con ếch nhảy đến bên cây hỏi: “Bác đại thụ ơi, mọi người coi bác như công cụ che mưa che nắng, trẻ con coi bác như đồ chơi của chúng, lại còn khắc vẽ linh tinh lên thân bác, bác không tức giận sao?”

Cây đại thụ cười đáp: “Chỉ cần có thế mang lại vui vẻ cho mọi người, bác cảm thấy mãn nguyện, điều đó chứng tỏ giá trị sống của bác.”

Ếch không cảm thấy như thế, há mồm kêu ồm ộp vài tiếng rồi nhảy xuống hồ.

Một thời gian sau, mọi người muốn mở rộng cái hồ nên đã chặt cây đại thụ, thân cây bị đưa đến công trường gỗ. Một con chim bay qua mệt mỏi hạ cánh đậu lên trên miếng gỗ và nói: “Miếng gỗ đáng thương, tôi nghĩ trước đây nhất định bạn là cành cây của một cây đại thụ đúng không”

Cành cây cười: “Làm gỗ cũng không đáng tiếc gì, ít nhất cũng có thể làm con chim xinh đẹp như bạn đây đậu lại nghỉ ngơi, do đó tôi thấy mình sống có giá trị đấy chứ.”
Con chim vỗ cánh nói: “Cảm ơn bạn gỗ, hy vọng tấm lòng tốt của bạn sẽ giúp ích được mọi người.” Nói xong con chim cũng bay đi mất.

Sau đó, miếng gỗ bị chia thành từng đoạn trở thành một bó củi. Củi được bán ở rất nhiều nơi, có một bó củi được một người mẹ mua về nhóm lửa. Bó củi đó được người mẹ cất trong tủ xây trong tường của gian bếp.

Chiếc tủ mỉa mai bó củi: “Cậu nhất định không phải miếng gỗ tốt, nên mới bị chặt ra thành củi, số phận cậu thật bi thảm, trong chốc lát đám lửa sẽ thiêu rụi đời cậu.”

Củi đáp: “Tuy tôi chỉ có thể đốt mới trở thành ngọn lửa mà mọi người cần, nhưng tôi cảm thấy tự hào vì khoảnh khắc ấy, nó chứng tỏ giá trị sống của tôi”
Không lâu sau, bó củi bị thiêu rụi, đám tro tàn bị đổ vào thùng rác.

Một cơn gió ngang qua, nói: “Cây đại thụ đáng thương, cả đời cho đi để rồi cuối cùng kết cục ra sao? Trở thành đám tro tàn bị vứt bỏ. Chi bằng theo tôi đi phiêu du khắp nơi.”
Tro lắc đầu nói: “Không, nếu ở với bạn tôi sẽ trở thành hạt bụi đáng ghét, nên tôi muốn ở lại với đám bạn rác đây, chúng tôi còn có thể làm phế liệu, tiếp tục thể hiện giá trị sống của mình.”

Cuộc đời nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Nhưng đã sống thì chúng ta cần phải sống sao cho thật ý nghĩa, sống sao để khi chết đi mình vẫn tự hào rằng mình đã không sống uổng, sống phí cuộc đời này.

Thứ Năm Tuần thứ 34 Thường Niên C - Các Thánh Tử Đạo Việt Nam _ Lễ trọng
Lời Chúa: 
 Lc 21,20-28
20"Khi anh em thấy thành Giêrusalem bị các đạo binh vây hãm, bấy giờ anh em hãy biết rằng đã gần đến ngày khốc hại của thành. 21Bấy giờ, ai ở miền Giuđê, hãy trốn lên núi; ai ở trong thành, hãy bỏ đi nơi khác; ai ở vùng quê, thì chớ vào thành. 22Thật vậy, đó sẽ là những ngày báo oán, ngày mà tất cả những gì đã chép trong Kinh Thánh sẽ được ứng nghiệm.” 23Khốn thay những người mang thai và những người đang cho con bú trong những ngày đó! "Vì sẽ có cơn khốn khổ cùng cực trên đất này, và cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống dân này.” 24Họ sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ bị đày đi khắp các dân các nước, và Giêrusalem sẽ bị dân ngoại giày xéo, cho đến khi mãn thời của dân ngoại. 25"Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trước cảnh biển gào sóng thét. 26Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, chờ những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay chuyển. 27Bấy giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây mà đến. 28Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc."

GÓC VUI NHỘN - ÔNG ƠI! SAO CƯỜI
Hồi đó lâu lắm rồi! có hai vợ chồng già nọ sống ven biển.
Một đêm nọ bọn cướp độp nhập vào nhà, chúng vẽ một vòng tròn giửa nền nhà, rồi bắt hai ông bà vào đứng trong đó, tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em canh chừng nếu hai người mà lú chân ra khỏi vòng là chém. Trong lúc bọn cướp lục lọi thu lấy tiền vàng, bà đang run sợ lắm nhưng khi nhìn sang thì thấy ông lão cười cười bà cũng yên tâm nghĩ bụng chắc ông lảo đã có cách gì đó.
Khi bọn cướp bỏ đi thì ông bò ra đất mà cười, bà lão bèn hỏi " ông ơi! bộ ông có cách lấy lại tiền vàng cho mình hả?".
Ông lão trả lời " đâu có! tôi cười là vì khi nãy tôi lú chân ra khỏi vòng mà nó không thấy!?!?!?!