TIẾNG HỌA MI
Ông có biết rằng chính sự lừa dối của ông đã giết chết thằng cháu
ông và việc ông đang làm cũng là cố gắng để lương tâm ông thanh thản. Ta lấy đi
linh hồn ông cũng chỉ để cho ông không bị dày vò.
Ông Bân lặng lẽ gật đầu và ông
chợt thấy nhói đau nơi lồng ngực.
Một sớm đầu Xuân, ông Bân trở dậy, thấy phấn chấn lạ
thường và ông chợt nhận ra tiếng chim họa mi hót ríu rít, điều mà hơn chục năm
qua ông mới thấy lại. Bỗng thằng Hiếu, cháu nội duy nhất của ông ùa vào như một
cơn gió:
- Ông có nghe thấy tiếng họa mi hót
không? Cháu thấy bảo chim họa mi báo hiệu tin vui đến mọi người. Chắc bố cháu
sẽ trở về.
Ông Bân lặng lẽ quay mặt dấu dòng
nước mắt. Cách đây 10 năm vợ ông mất đi. 2 năm sau, thằng Trung con ông tòng
quân vào chiến trường Miền Nam và chỉ sau 3 tháng đơn vị đã gửi giấy báo tử cho
ông. Điều may mắn duy nhất là Trung đã kịp để lại cho ông thằng Hiếu, giọt máu
duy nhất của dòng họ.
Họa vô đơn chí, mẹ nó đã mất
ngay khi nó cất tiếng khóc chào đời. Nén nỗi đau, ông Bân cắn răng thay bố,
thay mẹ nuôi thằng Hiếu nên người. Ông vẫn dấu thằng Hiếu về cái chết của bố nó
và nó vẫn mong mỏi ngày bố nó chiến thắng trở về.
Một năm trở lại đây ông Bân ốm liệt
giường. Thế mà chỉ nghe tiếng họa mi hót ông bỗng thấy khỏe khoắn lạ thường và
ông lại hy vọng vào điều thằng Hiếu nói, biết đâu có sự lầm lẫn gì chăng. Và
tiếng chim họa mi đã mang lại niềm vui, niềm hy vọng cho hai ông cháu suốt
những ngày đầu Xuân.
Bỗng đâu, ở làng đồng rừng yên tĩnh lù lù xuất hiện một
gã vô công rồi nghề, trên tay luôn lăm lăm khẩu súng săn. Gã có tài bắn bách
phát bách trúng và việc nhìn thấy các con chim bị bắn toác đầu, gãy cánh là sở
thích duy nhất của gã. Kể từ khi gã xuất hiện, tiếng chim họa mi dứt hẳn và ông
Bân lại thấy buồn, trống vắng một điều gì đó.
Thằng Hiếu cũng buồn lắm, nó lang
thang khắp nơi với hy vọng tìm được một con họa mi sót lại mang về cho ông.
Một sớm, nó bỗng nghe thấy tiếng họa mi lảnh lót trên một bụi cây cao. Nó tiến
lại cố tìm kiếm. Bỗng thấy từ trên cây tụt xuống một thằng bé cỡ tuổi nó.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó. Và
suốt ngày hôm đó, thằng nhỏ dạy cho thằng Hiếu cách bắt chước tiếng họa mi. Nó
tập đến tứa máu lưỡi và cuối cùng cũng tự bằng lòng với tiếng hót của mình.
Lại một buổi sáng, ông Bân thấy ấm
áp bởi tiếng họa mi lảnh lót. Ngạc nhiên, ông cứ nằm nghe với một tâm trạng
hứng khởi lạ thường. Một lát sau, ông thấy thằng Hiếu chui vào nằm cạnh ông,
người thấm đẫm hơi sương, và ông chợt hiểu ra tất cả nhưng ông vẫn im lặng vì
ông không muốn tước đi cái niềm vui duy nhất của thằng Hiếu là làm cho ông được
vui.
Hôm nay, nghe tiếng họa mi mà ông
Bân thấy bồn chồn khác thường. Bỗng như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng ông.
Cố gắng tìm cây gậy ông lết ra sân nhưng không kịp nữa rồi, 1 tiếng súng vang
lên và ông gần sụp xuống khi thấy gã thợ săn mặt cắt không còn hột máu, phủ
phục bên xác thằng Hiếu, miệng mếu máo:
- Cháu xin lỗi, cháu không nhận ra
đó là tiếng hót của một con người.
Không biết bằng cách nào ông Bân qua
nổi trong đám tang của thằng Hiếu. Một ngày nọ, ông đi tìm đất sét và sơn màu
và làm một con họa mi rất đẹp. Bao nhiêu tinh lực ông dồn cả vào con chim làm
cho nó sống động như thật. Nhưng điều làm ông thất vọng là con chim không làm
sao có được tiếng hót.
Một đêm ông Bân chợt bừng tỉnh
vì tự nhiên các đèn trong phòng được bật sáng, một bóng người kỳ dị xuất hiện
trong phòng ông:
- Ông Bân, tôi hiểu điều ông đang
làm. Tôi sẽ làm tiếng hót họa mi đích thực cho ông chứ không phải tiếng hót giả
dối mà ông đang cố tìm kiếm. Nhưng để đổi lại ông phải cho tôi linh hồn của
ông.
- Ta không thể bán linh hồn cho quỷ
dữ các ngươi vì một điều tầm phào như vậy.
- Ông có biết rằng chính sự lừa dối
của ông đã giết chết thằng cháu ông và việc ông đang làm cũng là cố gắng để
lương tâm ông thanh thản. Ta lấy đi linh hồn ông cũng chỉ để cho ông không bị
dày vò.
Ông Bân lặng lẽ gật đầu và ông chợt
thấy nhói đau nơi lồng ngực.
Sáng hôm sau, người hàng xóm sang
nhà ông Bân thấy ông tắt thở từ bao giờ nhưng trên môi ông vẫn vấn vương một nụ
cười.
Làng xóm đã đắp ngôi mộ ông Bân ngay
cạnh mộ thằng Hiếu và gắn con chim bằng đất giữa hai ngôi mộ.
Kỳ lạ thay khi những người thợ vừa
dừng tay từ trên trời xanh một đàn họa mi sà xuống cất tiếng hót vang lừng.
Tiếng hót cứ lảnh lót, lảnh lót mãi trên ngôi mộ của hai ông cháu.
Thứ Tư tuần I Thường Niên A
Lời Chúa:
Mc 1,29-39
29Vừa ra khỏi hội
đường Caphácnaum, Đức Giêsu đi đến nhà hai ông Simôn và Anrê. Có ông Giacôbê và
ông Gioan cùng đi theo. 30Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simôn đang lên
cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người biết tình trạng của bà. 31Người
lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài. 32Chiều
đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến
cho Người. 33Cả thành xúm lại trước cửa. 34Đức
Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không
cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai. 35Sáng sớm, lúc trời
còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó. 36Ông
Simôn và các bạn kéo nhau đi tìm. 37Khi gặp Người, các ông
thưa: "Mọi người đang tìm Thầy đấy!" 38Người bảo các
ông: "Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn
rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó." 39Rồi
Người đi khắp miền Galilê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.
(Nguồn: Ủy Ban
Thánh Kinh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - KHÔNG ĐỂ NGÀY MAI
Có
người khuyên giám đốc muốn nâng tinh thần làm việc của nhân viên, nên treo khẩu
hiệu: "Việc hôm nay chớ để ngày mai". Một tháng sau, người này hỏi
giám đốc:
-
Nhân viên của anh phản ứng thế nào với khẩu hiệu đó?
- Thủ
quỹ của tôi biển thủ tiền ngay hôm ấy, trưởng phòng tổ chức biến mất với cô thư
ký của tôi và tất cả người khác đồng loạt đòi tăng lương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét