Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

BUỔI ĐẤU GIÁ

BUỔI ĐẤU GIÁ
Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng. Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...
Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..."
Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"
Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây:
NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!” 

Thứ Bảy trong tuần Bát Nhật Giáng Sinh
Lời Chúa: 
 Ga 1, 1-18
1Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa. 2Lúc khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa. 3Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành. Điều đã được tạo thành 4ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại. 5Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng. Có một người được Thiên Chúa sai đến, tên là Gio-an. 7Ông đến để làm chứng, và làm chứng về ánh sáng, để mọi người nhờ ông mà tin. 8Ông không phải là ánh sáng, nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng. 9Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. 10Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết Người. 11Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận. 12Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa. 13Họ được sinh ra, không phải do khí huyết, cũng chẳng do ước muốn của nhục thể, hoặc do ước muốn của người đàn ông, nhưng do bởi Thiên Chúa. 14Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật. 15Ông Gio-an làm chứng về Người, ông tuyên bố: "Đây là Đấng mà tôi đã nói: Người đến sau tôi, nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi."16Từ nguồn sung mãn của Người, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác. 17Quả thế, Lề Luật đã được Thiên Chúa ban qua ông Mô-sê, còn ân sủng và sự thật, thì nhờ Đức Giê-su Ki-tô mà có. 18Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả; nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã tỏ cho chúng ta biết.

(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


GÓC VUI NHỘN - ÔNG CHỦ ĐÂU?
Người đến xin việc hỏi anh bồi:
- Cửa hàng này có cần người cực khỏe để đuổi những thực khách quá chén không?
- Cần chứ! Nhưng trình độ của anh tới đâu?
- Chàng xin việc liền tiến lại bàn đầu, tóm ngay một người đàn ông béo phệ và ném vèo qua cửa sổ.
- Thấy chưa? Ý kiến của anh thế nào?
- Xuất sắc! Đợi ông chủ quán vào sẽ nói chuyện với anh.
- Ông ta đi đâu vậy?
- Vừa bị anh ném ra ngoài.

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

ĐƠN XIN ... HÔN

ĐƠN XIN ... HÔN
Nghe tiếng chồng khép cửa, Linh trở người. Cả đêm cô có ngủ được chút nào đâu, nằm quay mặt vào trong, ráng kìm tiếng khóc.
Tối qua, hai vợ chồng gây nhau, trong lúc nóng giận, Linh buộc miệng:
"Hay là mình ly hôn đi, chứ sống với nhau thế này thì mệt mỏi quá!".
Chồng không nói gì, im lặng một hồi rồi bật dậy: "Ừ, em muốn thế thì để anh viết đơn cho". Linh giật thót mình, nhưng nói gì bây giờ, lỡ rồi.
Thôi, Linh cứ nằm yên, chồng viết mà Linh không ký thì có sao đâu.
Kia kìa, trên bàn trang điểm của Linh có tờ giấy đã gần kín trang chữ, đặt sẵn cây bút ở bên. Linh bỗng thấy trống ngực đập thùm thụp. Không lẽ anh đã quyết định rồi sao? Chỉ là Linh nóng quá lỡ lời, đúng ý anh quá sao mà anh làm vậy? Linh run run cầm tờ giấy lên đọc
Đơn xin hôn
Kính gửi: Tòa án tại gia
Tôi tên là: Chồng dễ thương. Sinh năm: 1980
Cư ngụ tại: Ngôi nhà tràn ngập tình yêu
Xin được hôn cô: Vợ đáng yêu. Sinh năm: 1983
Cư ngụ tại: cũng ngôi nhà tràn ngập tình yêu ở trên.
Nội dung xin hôn:
Do cuộc sống vợ chồng có điều không hòa hợp, dẫn đến cãi nhau khiến vợ chồng cả đêm không ngủ được, tôi viết đơn này xin được phép giải quyết nhu cầu rất chi bức bách là được hôn vợ tôi càng nhiều càng tốt, càng lâu càng tốt, trong chiều nay sau khi tôi đi làm về. Chỉ có việc hôn này mới giúp cho tình hình dễ thở hơn và tránh được chiến tranh lạnh. Kính mong tòa hỗ trợ giải quyết nhu cầu này cho tôi. Nếu không, tôi buộc phải đơn phương thực hiện, nhưng tôi tin chắc, cho dù bị phản kháng lúc đầu, tôi cũng được đối phương chấp thuận.
Về tài sản chung:
Tài sản chung duy nhất của vợ chồng là tình yêu, tôi xin được giữ nguyên, không có nhu cầu chia chác. Để thực hiện việc hôn này, tôi xin tòa yêu cầu mỗi đóng góp tài sản riêng của mình là... cái miệng. Ai không thực hiện thì bên kia có quyền tự ý... tấn công.
Ngày... tháng... năm...
Chồng dễ thương (đã ký)
Linh bật cười. Thì ra là... Vậy mà làm Linh hết hồn. Linh bỗng thấy sao chồng mình hài hước, đáng yêu đến thế. Linh vội lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
"Chút em đi chợ nấu toàn món chồng thích, trưa về ăn cơm nhé! Tòa đã đọc được đơn và sẽ đặc cách giải quyết sớm trong trưa nay luôn rồi anh yêu ạ.

Thứ Sáu trong tuần bát nhật: Lễ Thánh Gia Thất
Lời Chúa: 
 Mt 2, 13-15. 19-23
13Khi các nhà chiêm tinh đã ra về, thì sứ thần Chúa hiện ra báo mộng cho ông Giuse rằng: "Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Aicập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hêrôđê sắp tìm giết Hài Nhi đấy!" 14Ông Giuse liền trỗi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Aicập. 15Ông ở đó cho đến khi vua Hêrôđê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa phán xưa qua miệng ngôn sứ: Ta đã gọi con Ta ra khỏi Aicập. 19Sau khi vua Hêrôđê băng hà, sứ thần Chúa lại hiện ra với ông Giuse bên Aicập, 20báo mộng cho ông rằng: "Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người về đất Ítraen, vì những kẻ tìm giết Hài Nhi đã chết rồi." 21Ông liền trỗi dậy đưa Hài Nhi và mẹ Người về đất Ítraen. 22Nhưng vì nghe biết Áckhêlao đã kế vị vua cha là Hêrôđê, cai trị miền Giuđê, nên ông sợ không dám về đó. Rồi sau khi được báo mộng, ông lui về miền Galilê,23 và đến ở tại một thành kia gọi là Nadarét, để ứng nghiệm lời đã phán qua miệng các ngôn sứ rằng: Người sẽ được gọi là người Nadarét.
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa, xin cho gia đình con được hạnh phúc như gia đình Gia Thất. Anh em biết nhường nhịn nhau, luôn tạo cho nhau sự tin tưởng, niềm vui. Con cảm ơn Chúa!

GÓC VUI NHỘN - ĂN KHÔNG?
Một chàng sinh viên chở bạn gái trên một chiếc xe đạp. Đang đi, bỗng nhiên chàng thắng lại cái "ké...é....ét" ngay trước một quán chè rồi quay ra sau hỏi:
Chàng: Ăn không ???
Nàng: Ăn !!!
Chàng: Có thế chứ ! Bộ thắng này mới thay hồi sáng đó!
Nói rồi, chàng tiếp tục đạp xe đi.
Nàng: !?!?!?!?!?!?!?

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

TÌNH THƯƠNG CHỊ EM

TÌNH THƯƠNG CHỊ EM
Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước mắt của tình thương.
Mình và em trai hơn nhau 3 tuổi, khoảng cách không quá gần mà chũng chẳng quá xa, không đủ để biết nhường nhịn nhau. Từ khi được sinh ra, lũ trẻ con nhà mình (con nhà cô, chú, bác ruột) sàn sàn tuổi nhau đều tôn vinh nó (em trai mình) làm đại ca. Và nó có quyền sinh quyền sát. Nó phân chia giai cấp cho từng đứa một, đứa nào nó quý sẽ được phong hàm đại ca 2 (đại ca 1 là nó), và tiếp sau. Đáng buồn thay, mình luôn là đứa bị nó ghét vì hay tranh chấp đồ ăn với nó nên toàn bị cho là lính bét. Lính bét sẽ phải làm mọi việc đại ca 1, 2.. sai bảo và chịu sự trừng phạt vô cớ nếu chúng không vui. Thỉnh thoảng mình làm được việc tốt, được thăng hạng thì mình rất vui nhưng niềm vui chẳng tày gang, chỉ đựơc vài tiếng là nó lại cho mình xuống bét. Mình ức lắm.
Hai chị em gần tuổi nhau nên rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là nó lại dọa bỏ nhà ra đi. Mình khóc hết nước mắt van nài nó không đi. Có 1 vài lần nó khoan dung độ lượng ở lại, nhưng cũng chó vài lần nó cứ chạy. Mình vừa đuổi theo vừa khóc, vừa hét lên :" em ơi, về đi, đừng đi nữa". Có lần chạy mấy km, mình không đuổi được nữa, đứng giữa đồng khóc tu tu giữa trời nắng gắng. Mình ức lắm.
Nó là đứa hay trêu mình để mình mắng nó, rồi nó lợi dụng cơ hội, giãy nảy lên và mẹ mình lại mắng mình không biết nhường em. Mình vẫn thường gọi nó Chí Phèo rạch mặt chả thèm dây. Nhưng chỉ được vài phút là lại chí chóe, mình lại bị nó đánh và lại bị mẹ mắng. Mình ức lắm.
Bọn trẻ con nhà mình hay có thú vui là trốn bố mẹ đi câu cá, hoặc trèo lên cây ngủ trưa. Lần ấy, cả bọn đang vắt vẻo trên cây, mỗi đứa một cành rồi mà nó bắt mình xuống dưới đất, không cho mình nằm trên cây. Ức quá, mình bảo: "tao không phải chị em với mày, mày là đồ con rơi". Nó cũng không phải loại vừa, nó cãi lại: "chị mới là đồ con rơi, mẹ bảo em thế". Không hiểu lúc ấy thế nào, mình òa lên khóc: "tao không phải con rơi, có mày ấy" và mình lủi thủi vào trong nhà. Mình ức lắm.
Năm nó học lớp 8, game online bắt đầu thịnh hành, nó cũng mê mẩn. Bố mua một con lợn nhựa về, bảo 3 bố con sẽ tiết kiệm tiền để dành tới tết mua quần áo. Mình hào hứng lắm, bao nhiêu tiền mừng tuổi để hết vào lợn, mỗi ngày bố đi làm về đều bớt lại chút ít để nuôi lợn. Sau 1 tháng, mình mang con lợn ra ngắm nghía thì phát hiện ra dưới bụng bị rạch 1 đường, mình òa khóc nức nở khi phát hiện tiền trong lợn đã biến mất. Sau một hồi điều tra, thằng em đã nhận tội. Nó lấy tiền đi chơi game. Lúc ấy mình ức lắm nhưng thương cũng không kém. Giọt nước mắt mình chảy ra không phải vì tiếc tiền mà là vì nó đã hỏng người.
Lên cấp 3, nó đã biết và ý thức được mình làm nên nó đã chăm học và đỗ 1 trường đại học, nhưng ra trường chật vật mãi không xin được việc.
Mình đã khuyên rất nhiều lần, cứng có, mềm có về việc nó cần phải đi học tiếng anh. Nhưng nó không đi học, xin đi làm công nhân trong thời gian chờ xin việc. Tranh thủ mấy ngày tết nó đi kiếm tiền, về chân sưng to như 2 cái cột đình xong bị quỵt tiền lương. Hè thì đi làm thời vụ cho công ty bánh kẹo gần nhà. Sáng mình ngồi trên ô tô đi làm, nhìn qua cửa kính, hình ảnh thằng em cầm bộ quần áo bảo hộ, đi bộ về nhà làm mình rớt nước mắt. Giọt nước mắt của tình thương.
Sau bao nhiêu năm, mình nhận ra rằng, mọi điều tốt đẹp mình đều được hưởng, còn nó, mọi việc đều không suôn sẻ. Từ bé, mọi việc mình được trải thảm dưới chân, luôn được học lớp chọn, không đỗ thì được bố mẹ xin cho, đại học ở nhà bác được lo lắng mọi việc, chưa ra trường có sẵn việc làm và cứ thế mình sống. Mình đã lấy hết may mắn của nó nên cảm thấy tội lỗi. Đi đâu, làm gì mình đều mong muốn mua cái tốt nhất cho nó. Mình đã từng nghĩ, mình có thể hi sinh nghỉ ở nhà để nhường công việc này cho nó nhưng không được.
Thế đấy, tình cảm chị em là thứ thiêng liêng. Cho dù chúng ta đã từng ghét nhau, đánh nhau một sống một còn nhưng trong thâm tâm mỗi người, vẫn tồn tại một tình thương. Nhưng chưa bao giờ mình và nó ngừng cãi cọ, xích mích. Không phải xích mích vì giành ăn, giành chơi, mà xích mích bởi tình thương. Thương nó rất nhiều.

Thứ Năm trong tuần Bát Nhật Giáng Sinh
Lời Chúa: 
 Lc 2, 22-35
22Khi đã đến ngày lễ thanh tẩy của các ngài theo luật Môsê, bà Maria và ông Giuse đem con lên Giêrusalem, để tiến dâng cho Chúa, 23như đã chép trong Luật Chúa rằng: "Mọi con trai đầu lòng phải được gọi là của thánh, dành cho Chúa", 24và cũng để dâng của lễ theo Luật Chúa truyền, là một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non.25Hồi ấy ở Giêrusalem, có một người tên là Simêôn. Ông là người công chính và sùng đạo, ông những mong chờ niềm an ủi của Ítraen, và Thánh Thần hằng ngự trên ông.26Ông đã được Thánh Thần linh báo cho biết là ông sẽ không thấy cái chết trước khi được thấy Đấng Kitô của Đức Chúa. 27Được Thần Khí thúc đẩy, ông lên Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giêsu đem con tới để chu toàn tập tục Luật đã truyền liên quan đến Người, 28thì ông ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và chúc tụng Thiên Chúa rằng:
29"Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
30Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
31Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
32Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Ítraen Dân Ngài."
 
33Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những lời ông Simêôn vừa nói về Người. 34Ông Simêôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Maria, mẹ của Hài Nhi: "Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ítraen ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu cho người đời chống báng; 35và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà." 
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa Giêsu, với niềm vui được đón rước Chúa vào lòng, xin cho chúng con cũng tràn đầy niềm vui như cụ già Simêon năm xưa để có thể thưa lên cùng Chúa: “Lạy Chúa, xin để tôi tớ Chúa ra đi bình an, vì chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ.” 

GÓC VUI NHỘN - KHÁCH HÀNG PHÁT TRIỂN
Hai anh bạn gặp nhau:
- Chào cậu, thế nào? Cửa hàng của cậu kinh doanh có phát đạt không?
- Đâu có! Khách hàng của tớ cứ ngày càng phát triển, nên làm ăn khó khăn lắm!
- Cậu nói gì lạ vậy? Tưởng khách hàng phát triển thì kinh doanh cũng phát đạt chứ!
- Có gì đâu mà không hiểu! Tớ kinh doanh quần áo trẻ em mà!

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

MIỆNG LƯỠI DƯ LUẬN

MIỆNG LƯỠI DƯ LUẬN
K làm ác thì s mang ti đáng b trng pht nhưng không phi vì thế mà nhng người thân ca k có ti cũng phi b trng pht. Chính dư lun đã làm cho nhng con người vô ti y phi nếm tri nhng đau kh cùng cc còn hơn là cái chết. Vì không có hình pht nào dã man bng hình pht bng tinh thn nó khiến con người ta chết dn trong tư tưởng và cm xúc.
Xã hội nào cũng vậy, văn hóa nào cũng vậy. Mọi người đều lên án cái xấu và muốn thanh trừ nó để có cuộc sống bình yên hơn. Điều này luôn là lẽ phải. nhưng trong lẽ phải đó thì luôn tồn tại những nghịch lý- những nghịch lý chết người.
Kẻ làm ác thì sẽ mang tội đáng bị trừng phạt nhưng không phải vì thế mà những người thân của kẻ có tội cũng phải bị trừng phạt. thế nhưng chính dư luận đã làm cho những con người vô tội ấy phải nếm trải những đau khổ cùng cực còn hơn là cái chết. Vì không có hình phạt nào dã man bằng hình phạt bằng tinh thần nó khiến con người ta chết dần trong tư tưởng và cảm xúc.
Hàng xóm bạn bè thân thuộc bấy lâu nay tự dưng trở mặt chỉ vì gia đình đó có người làm ác, họ chẳng suy xét tình xưa nghĩa cũ. Thậm chí họ còn góp phần thêm thắt làm cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Ngay đến cả những người không quen biết ngoài chợ thậm chí họ còn không thèm bán đồ ăn, thực phẩm cho những người là người nhà của kẻ có tội. Bỗng chốc những người vô tội đôi khi họ chẳng làm hại đến ai lại phải chịu đựng cú sốc tinh thần khi người thân mình phạm lỗi lầm lớn, cộng thêm sức ép của dư luận mà đau đớn tột cùng. Họ bỗng chốc bế tắc, đau khổ và họ không tìm ra được phương pháp nào tốt hơn là tìm đến cái chết để giải tỏa đau khổ cho bản thân.
Đôi khi kẻ làm việc ác chưa bị kết án tử hình thì đã nghe tin người nhà mình đã nguyên sinh vì áp lực dư luận. Còn nếu họ vượt qua được tâm lý muốn chết thì cuộc sống cả về vật chất lẫn tinh thần đều rất nặng nề và nỗi đau đó gây ra những vết thương lớn đến nỗi cả đời cũng chẳng thể lành. Chúng cứ như những vết thương luôn hở miệng chờ chực có ai nhắc đến thì lại rách toạt và chảy máu.
Nhưng dù sao thì họ cũng đã là những người từng trải và họ chịu đựng những nỗi đau về tinh thần ấy tốt hơn so với những đứa trẻ chưa tới tuổi vị thành niên nhưng lại cha mẹ chúng chính là kẻ mang lại lỗi lầm cho xã hội. Tâm hồn chúng vẫn chưa được chuẩn bị tốt cho những biến cố đó, trong mắt chúng cha mẹ luôn là tất cả nhưng xã hội thì không như vậy họ chì chiết buông lời oán trách mà họ không biết rằng họ chỉ đang nói cho sướng cái miệng mặc dù họ không hề mất cọng lông sợi tóc nào.
Họ đâu biết rằng trong khi họ đang thao thao bất tuyệt cho sướng cái miệng thì biết bao nhiêu đứa trẻ vô tội phải chịu đả kích lớn về tinh thần chỉ vì cha mẹ nó đã làm sai. Không những thế những đứa trẻ ấy thay vì đến trường như hằng ngày thì chúng phải cúi mặt cố nghiến chặt răng lầm lũi đi trong khi biết bao lời kì thị của thầy cô bạn bè xung quanh đang bàn tán xôn xao về gia đình nó.
Chúng sẽ chẳng hiểu tại sao bản thân chúng không hề giết người nhưng mọi người cứ dần xa lánh chúng. Từ những đứa trẻ đáng yêu vô tư nhưng chỉ vì người lớn làm sai, sức ép dư luận, quan điểm sai lầm của suy nghĩ mỗi người mà chúng dần trở nên lầm lì ít nói, có những đứa con vì không chịu nổi sức ép mà phải mắc phải những ám ảnh về tinh thần. và những ám ảnh ấy cứ như những bóng ma cứ theo suốt cuộc đời của chúng. 
Vậy chẳng phải chính mỗi người chúng ta chính dư luận đã tự "nặn" ra những con người "ác" hay chăng. Nếu chúng ta cảm thông hơn, suy nghĩ khác hơn thì chắc rằng mọi thứ sẽ trở nên khác.

Thứ Tư trong Tuần Bát nhật Giáng sinh, lễ Các Thánh Anh Hài tử đạo (K)
Lời Chúa: 
 Mt 2, 13-18
13Khi các nhà chiêm tinh đã ra về, thì sứ thần Chúa hiện ra báo mộng cho ông Giuse rằng: "Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Aicập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hêrôđê sắp tìm giết Hài Nhi đấy!" 14Ông Giuse liền trỗi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Aicập. 15Ông ở đó cho đến khi vua Hêrôđê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa phán xưa qua miệng ngôn sứ: Ta đã gọi con Ta ra khỏi Aicập. 16Bấy giờ vua Hêrôđê thấy mình bị các nhà chiêm tinh đánh lừa, thì đùng đùng nổi giận, nên sai người đi giết tất cả các con trẻ ở Bêlem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo ngày tháng ông đã hỏi cặn kẽ các nhà chiêm tinh.17Thế là ứng nghiệm lời ngôn sứ Giêrêmia: 18"Ở Rama, vẳng nghe tiếng khóc than rền rĩ: tiếng bà Rakhen khóc thương con mình và không chịu để cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa.”
(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)


LỜI NGUYỆN: 
Lạy Chúa, xin hãy tha tội cho chúng con vì chúng con thờ ơ không quan tâm đến sự đau khổ của những xung quanh.

GÓC VUI NHỘN - GIÚP NẠN NHÂN NGÃ CHẾT
Trong phiên toà, bị cáo, nguyên là một luật sư, đang trả lời các câu hỏi của chánh án:
- Tại sao anh giết người đàn ông đó?
- Thưa tòa, tôi không giết anh ta. Hôm đó, tôi về đến nhà, vừa mở cửa thì thấy hắn chạy ra và bị vấp vào tôi nên đã ngã, đầu đập xuống cầu thang.
- Nhưng kết quả giám định cho thấy nạn nhân bị nhiều vết thương xung quanh đầu.
- Vâng, vì khi được tôi giúp đứng lên thì anh ta lại tự ngã xuống, cứ như vậy...khoảng 20 lần.

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

HIẾU TỬ

HIẾU TỬ
Thằng Năm cõng mẹ trên lưng mà lòng vui phơi phới. Nhà anh Cả đây rồi! Ngôi nhà khang trang bề thế nhất nhì trong xã, cánh cổng khép hờ, hai bên còn có hai con chó đá ngoe nguẩy vẫy đuôi, lưỡi lốm đốm đỏ lòm thè ra gần chấm đất như hoan hỉ đối với tất cả những ai đi qua thể hiện sự hiếu khách của vị chủ nhân với bất kể ai dù cho đó là trộm đạo đi chăng nữa. Nó xốc mẹ một lần cuối rảo cẳng bước vào.
Trong nhà đã đầy đủ các anh chị của nó ngồi sẵn từ bao giờ. Thấy nụ cười nham nhở của thằng em út cô Tư không buồn nhếch mép, đôi môi dày bịch nứt nẻ trề ra trách móc.
"Chú chết dẫm ở đâu giờ này mới vác mặt tới, chú có biết cái thời gian đợi chú bằng bốn gánh phân ra đồng của tôi rồi không hả?"
Thằng Năm vứt mẹ đánh huỵch một cái ngồi tọt vào trong chiếc thúng để giữa nhà bên cạnh còn có cái cân đĩa nằm trang trọng ở đó quay ra cự lại.
"Chị tưởng tôi thích đến muộn lắm phỏng? Cả đêm qua bị Tào Tháo rượt sáng ra còn tưởng đi cấp cứu đây."
"Đúng rồi hôm nay tới phiên bác Cả đương nhiên chú Năm phải mừng vui nhất nhà chứ. Thôi bỏ đi, nhanh nhanh vào việc để tôi còn về đi ăn cỗ đám ma làng bên." Anh hai vội vã chen vào, bộ răng bàn cuốc màu cánh gián phô diễn quá nửa phần dưới khuôn mặt không giấu đi được vẻ sốt sắng.
"Nào mọi người ra cả đây làm chứng cho tôi giao nhận bà cụ nhanh nào!"
Bác cả vừa dứt lời cả bọn háo hức ùa ra giữa nhà, không khí nô nức chẳng kém lễ hội thi voi ở Bản Đôn là mấy.
Thằng Năm hăng hái nhất bế bổng cả cái thúng có mẹ ngồi trong đó đặt lên chiếc cân đĩa có trọng tải 50 cân. Kim đồng hồ dập dềnh lên xuống bẩy bẩy đúng bốn mươi chín lần theo từng nhịp thở của năm hiếu tử rồi mới dừng lại.
"Ba mươi tư cân chín lạng nhé! Đấy mọi người làm chứng cho tôi."
Thằng Năm khoái chí nhảy cẫng lên như choi choi trong nhà khiến chiếc cạp quần buộc tạm bợ bằng dây chuối đứt phăng, quần tụt xuống đến tận mắt cá. Nó điềm nhiên cúi xuống kéo lên chẳng thèm đếm xỉa gì đến xung quanh.
"Quái lạ mày cho mẹ ăn tăng trọng hay sao mà đợt này tăng cân đột xuất thế nhỉ?"
Có tiếng bàn tán xôn xao giữa các anh chị của nó càng làm tăng lên vẻ hỉ hả trong lòng thằng Năm. Riêng bác Cả lại tỏ ra nghi vấn, anh ta đi vòng quanh bà cụ mấy vòng, mắt đảo như rang lạc chán chê mê mỏi mới nhấc bổng bà cụ lên đặt sang bên cạnh. Đôi tay rờ rẫm khắp người, chợt anh ta mò thấy gì đó, đôi mắt sáng ngời vội vàng vất huỵch vật đó xuống nền nhà.
Viên gạch chỉ vỡ đôi trong ánh mắt ngơ ngác của cả bọn. Bác Cả sổ ra một tràng mạt sát không tiếc lời.
"Thằng khốn nạn, đồ bất hiếu! Định giở trò ranh mãnh qua mắt anh mày phỏng?"
Thằng Năm quyết không đuối lí trợn tròn đôi mắt ném về phía bà cụ vu vạ.
"Bà... bà giấu thứ đó vào trong người từ khi nào? Nói mau!!!"
Cụ Phúc mấp máy thở không ra hơi, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ phân bua.
"Chính... chính... anh làm việc đó... đó chứ nào phải... phải tôi."
"Bà im ngay! Đã bảo muốn nói phải xin phép, muốn ỉa phải báo trước mà."
Thằng Năm mắt long lên sòng sọc, bọt sùi ra cả hai bên mép nạt nộ.
"Chú im đi, giờ chú tính sao?" Bác Cả điên tiết ngắt lời.
"Thôi thôi nhanh cho chúng tôi còn về, không có thời gian đứng đây mà nghe mấy người tranh cãi. Mất bao nhiêu thời gian vàng bạc." Bọn đứng xung quanh nhao nhao lên chừng nghe tức tối.
Thằng Năm đuối lý toan nguẩy đít ra về thì bị anh cả nó chặn lại.
"Chú chưa về được, phải ký vào sổ bàn giao đã để tháng sau tôi còn gửi mẹ sang chỗ chú Hai."
Bác Cả dúi quyển sổ nhàu nát về phía nó rồi quay sang chỗ bọn người xung quanh nói oang oang.
"Đấy mọi người làm chứng cho tôi, tháng này mẹ sút mất ba lạng. Chứng cứ rành rành không lại bảo tôi đổ điêu cho người tốt."
Thằng Năm chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói châm chọc đó, giở sổ ra ký xoẹt một cái xong quẩy đít về mất. Mọi người cũng vội vã ra ngoài không thèm liếc đến mẹ lấy một nửa con mắt.
....
Trời sao lồng lộng, gió biển vi vu sóng vỗ oàm oạp vào triền đê bải hoải. Cụ Phúc ngồi đó đôi mắt trũng sâu, nước mắt tự bao giờ đã không còn lăn dài được nữa.
Cụ nhìn lên bầu trời lần cuối bất giác thấy bóng hình mẹ mờ ảo giữa tầng không trung, ký ức mờ mịt đứt đoạn năm nao vọng về lời mẹ thều thào vẫn còn như văng vẳng bên tai trước giờ phút lâm chung ra đi không nhắm mắt.
"Sóng... trước đổ đâu... sóng... sau đổ đấy..."
Hôm sau người ta thấy bà cụ Phúc nằm lạnh cóng ở triền để, vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy bàn cân lần nữa.
Đám tang dềnh dàng rất nhanh chóng được tổ chức. Năm anh em hiếu tử mổ một lúc hai con lợn tạ để cúng mẹ, nghe đâu còn mời cả đám khóc thuê chuyên nghiệp tít trên huyện về để hỗ trợ gia đình tang chủ.
Các con cụ vật vã bên linh sàng trong niềm đau đớn tiếc thương vô hạn...

Thứ Ba trong Tuần Bát nhật Giáng sinh, Thánh Gioan Tông Đồ, lễ kính
Lời Chúa: 
 Ga 20, 2-8
2Bà liền chạy về gặp ông Simôn Phêrô và người môn đệ Đức Giêsu thương mến. Bà nói: "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu."3Ông Phêrô và môn đệ kia liền đi ra mộ. 4Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. 5Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. 6Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, 7và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. 8Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin.


(Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh / HĐGMVN)
LỜI NGUYỆN:
Lạy Chúa xin cho lòng tin thật vững vàng không để những hào quang vật chất của trần gian làm con mất đi lòng tin vào Chúa." Con tin Chúa ơi! Chúa chính là niềm an ủi con..."

GÓC VUI NHỘN - NGHĨ BẰNG GÌ?
- Bé: Chị ơi , tại sao nói nghĩ nát óc ?
- Chị: Nghĩa là con người ta suy nghĩ bằng đầu óc em ạ!
- Bé: Không đúng. Hôm qua nói chuyện với bác Lan, mẹ - bảo: "Tôi nghĩ bụng…" vậy người ta nghĩ bằng bụng chứ?
- Chị: ???