TRÂN TRỌNG CUỘC SỐNG
Bên cạnh hồ nọ có một cái cây con không biết đã trải qua
bao nhiêu mưa nắng mới có thể trở thành cây đại thụ. Mọi người thường thích
ngồi dưới gốc cây hóng mát, bọn trẻ con thì thích chơi trò trốn tìm quanh cái
cây.
Có một con ếch nhảy đến bên cây hỏi: “Bác đại thụ ơi, mọi người coi bác như công cụ che mưa che nắng, trẻ con coi bác như đồ chơi của chúng, lại còn khắc vẽ linh tinh lên thân bác, bác không tức giận sao?”
Cây đại thụ cười đáp: “Chỉ cần có thế mang lại vui vẻ cho mọi người, bác cảm thấy mãn nguyện, điều đó chứng tỏ giá trị sống của bác.”
Ếch không cảm
thấy như thế, há mồm kêu ồm ộp vài tiếng rồi nhảy xuống hồ.
Một thời gian
sau, mọi người muốn mở rộng cái hồ nên đã chặt cây đại thụ, thân cây bị đưa đến
công trường gỗ. Một con chim bay qua mệt mỏi hạ cánh đậu lên trên miếng gỗ và
nói: “Miếng gỗ đáng thương, tôi nghĩ trước đây nhất định bạn là cành cây của
một cây đại thụ đúng không”
Cành cây cười:
“Làm gỗ cũng không đáng tiếc gì, ít nhất cũng có thể làm con chim xinh đẹp như
bạn đây đậu lại nghỉ ngơi, do đó tôi thấy mình sống có giá trị đấy chứ.”
Con chim vỗ
cánh nói: “Cảm ơn bạn gỗ, hy vọng tấm lòng tốt của bạn sẽ giúp ích được mọi
người.” Nói xong con chim cũng bay đi mất.
Sau đó, miếng
gỗ bị chia thành từng đoạn trở thành một bó củi. Củi được bán ở rất nhiều nơi,
có một bó củi được một người mẹ mua về nhóm lửa. Bó củi đó được người mẹ cất
trong tủ xây trong tường của gian bếp.
Chiếc tủ mỉa mai bó củi: “Cậu nhất định không phải miếng gỗ tốt, nên mới bị chặt ra thành củi, số phận cậu thật bi thảm, trong chốc lát đám lửa sẽ thiêu rụi đời cậu.”
Củi đáp: “Tuy tôi chỉ có thể đốt mới trở thành ngọn lửa mà
mọi người cần, nhưng tôi cảm thấy tự hào vì khoảnh khắc ấy, nó chứng tỏ giá trị
sống của tôi”
Không lâu sau,
bó củi bị thiêu rụi, đám tro tàn bị đổ vào thùng rác.
Một cơn gió ngang qua, nói: “Cây đại thụ đáng thương, cả đời cho đi để rồi cuối cùng kết cục ra sao? Trở thành đám tro tàn bị vứt bỏ. Chi bằng theo tôi đi phiêu du khắp nơi.”
Tro lắc đầu
nói: “Không, nếu ở với bạn tôi sẽ trở thành hạt bụi đáng ghét, nên tôi muốn ở
lại với đám bạn rác đây, chúng tôi còn có thể làm phế liệu, tiếp tục thể hiện
giá trị sống của mình.”
Cuộc đời nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Nhưng đã sống thì chúng ta cần phải sống sao cho thật ý nghĩa, sống sao để khi chết đi mình vẫn tự hào rằng mình đã không sống uổng, sống phí cuộc đời này.
Thứ Năm Tuần thứ 34 Thường Niên C - Các Thánh Tử Đạo Việt Nam _
Lễ trọng
Lời Chúa:
Lc 21,20-28
20"Khi anh em thấy thành
Giêrusalem bị các đạo binh vây hãm, bấy giờ anh em hãy biết rằng đã gần đến
ngày khốc hại của thành. 21Bấy giờ, ai ở miền Giuđê, hãy trốn
lên núi; ai ở trong thành, hãy bỏ đi nơi khác; ai ở vùng quê, thì chớ vào
thành. 22Thật vậy, đó sẽ là những ngày báo oán, ngày mà tất cả
những gì đã chép trong Kinh Thánh sẽ được ứng nghiệm.” 23Khốn
thay những người mang thai và những người đang cho con bú trong những ngày đó!
"Vì sẽ có cơn khốn khổ cùng cực trên đất này, và cơn thịnh nộ sẽ giáng
xuống dân này.” 24Họ sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ bị đày đi
khắp các dân các nước, và Giêrusalem sẽ bị dân ngoại giày xéo, cho đến khi mãn
thời của dân ngoại. 25"Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời,
mặt trăng và các vì sao. Dưới đất, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang trước cảnh
biển gào sóng thét. 26Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, chờ
những gì sắp giáng xuống địa cầu, vì các quyền lực trên trời sẽ bị lay chuyển. 27Bấy
giờ thiên hạ sẽ thấy Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây
mà đến. 28Khi những biến cố ấy bắt đầu xảy ra, anh em hãy đứng
thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc."
GÓC VUI NHỘN - ÔNG ƠI! SAO CƯỜI
Hồi đó lâu lắm rồi! có hai vợ chồng già nọ sống ven biển.
Một
đêm nọ bọn cướp độp nhập vào nhà, chúng vẽ một vòng tròn giửa nền nhà, rồi bắt
hai ông bà vào đứng trong đó, tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em canh chừng nếu hai
người mà lú chân ra khỏi vòng là chém. Trong lúc bọn cướp lục lọi thu lấy tiền
vàng, bà đang run sợ lắm nhưng khi nhìn sang thì thấy ông lão cười cười bà cũng
yên tâm nghĩ bụng chắc ông lảo đã có cách gì đó.
Khi
bọn cướp bỏ đi thì ông bò ra đất mà cười, bà lão bèn hỏi " ông ơi! bộ ông
có cách lấy lại tiền vàng cho mình hả?".
Ông
lão trả lời " đâu có! tôi cười là vì khi nãy tôi lú chân ra khỏi vòng mà
nó không thấy!?!?!?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét