THÀNH THẬT VỚI BẢN THÂN
“Đừng trở nên xấu xa, đừng nghĩ xấu xa là một cách để sinh tồn, đừng sai lầm, đừng từ bỏ, đừng xóa sạch dấu ấn của bản thân mình không chừa một vết tích nào”.
Tại sao sống thật với chính bản thân mình lại khó khăn
thế? Tại sao bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ cá nhân lại còn phải nhìn trước, ngó
sau, hoặc cải biến theo ý muốn của người khác? Tại sao không thể là chính mình?
Tại sao không dám đối mặt với bản thân mình trong gương để rồi mỉm cười hay òa
khóc cũng nhận được sự xác nhận của trái tim?
Trong cái thời đại mà đời không thuê, không mướn,
nhưng ai cũng tự giác tô vẽ để biến thành diễn viên. Khi đối mặt với những
người xung quanh cũng chỉ là vài ba kiểu cười, nhưng thật tâm lại lạnh lùng,
ghét bỏ.
Liệu có xứng đáng hay không?
Chúng ta mang mình ra để thử nghiệm cách chống chọi
yếu ớt với đời nhưng lại độc đoán với bản thân mình. Cuối cùng, người chịu tổn thương thật sự
chỉ có chính chúng ta mà thôi.
Giống như việc cầm trên tay một liều thuốc độc, những
tưởng có thể dùng nó để đối kháng với mọi kẻ thù, vậy mà chẳng hay độc dược đã
tự ngấm vào cơ thể từ bao giờ. Thành thật mà nói, sống giữa thế gian rộng lớn
mà mỗi giây mỗi khắc đều phải thay đổi, đều phải dựa vào bản thân để chống đỡ,
đều phải đối diện với thử thách mà đau thương sẽ ập đến bất cứ lúc nào. Chúng
ta phải cứng cỏi, phải tập sống khác đi chứ không phải là một đứa trẻ có thể
tùy tiện bộc lộ cảm xúc yêu ghét ra bất cứ lúc nào.
Có đôi lúc chúng ta phải nhẫn nhịn, có đôi lúc chúng
ta phải giấu mình ít đi, chấp nhận những bất công mà dùng nó để làm đà bước
tiếp. Chúng ta không được thoải mái, tự tại, chúng ta cứ phải ép buộc chính bản
thân mình.
Thế nhưng không có nghĩa là sống giả dối cả đời, sống
giả dối mọi lúc. Đừng cải biến vì những điều kiến khách quan mà cho rằng chính
là tại xã hội ép buộc. Đừng trở nên xấu xa, đừng nghĩ xấu xa là một cách để
sinh tồn, đừng sai lầm, đừng từ bỏ, đừng xóa sạch dấu ấn của bản thân mình
không chừa một vết tích nào.
Chúng ta, kể cả những người trẻ hay những người không
còn trẻ, luôn nghĩ rằng thay đổi là một cách để thích nghi với cuộc sống, để
rồi lầm lẫn rằng thay đổi cá tính và con người thật, đeo mặt nạ hàng ngày cũng
nằm trong đó.
Nhưng rốt cục, chúng ta đã hoàn toàn sai lầm. Đôi khi
có những sai lầm không thể làm lại.
Bởi vì một khi đã thay đổi, một khi đã quen với đóng
kịch, một khi đã quen với cái ác, sẽ khó có thể trở lại nguyên vẹn như ban đầu.
Thứ Tư Tuần thứ 34 Thường Niên C
Lời Chúa:
Lc 21,12-19
12"Nhưng trước
khi tất cả các sự ấy xảy ra, thì người ta sẽ tra tay bắt và ngược đãi anh em,
nộp anh em cho các hội đường và bỏ tù, điệu anh em đến trước mặt vua chúa quan
quyền vì danh Thầy. 13Đó sẽ là cơ hội để anh em làm chứng cho
Thầy.14Vậy anh em hãy ghi lòng tạc dạ điều này, là anh em đừng lo
nghĩ phải bào chữa cách nào. 15Vì chính Thầy sẽ cho anh em ăn
nói thật khôn ngoan, khiến tất cả địch thủ của anh em không tài nào chống chọi
hay cãi lại được. 16Anh em sẽ bị chính cha mẹ, anh chị em, bà
con và bạn hữu bắt nộp. Họ sẽ giết một số người trong anh em.17Vì
danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. 18Nhưng dù một sợi
tóc trên đầu anh em cũng không bị mất đâu. 19Có kiên trì, anh
em mới giữ được mạng sống mình.
Suy niệm: Lạy
Chúa, con cảm tạ Chúa vì Chúa luôn ở với con, gìn giữ con và nâng đỡ con.
(Nguồn: Ủy Ban
Kinh Thánh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - CẢNH BÁO
Một cơn giông sấm sét loang loáng, mưa như trút. Chị vợ hỏi
chồng:
- Anh
có nhớ bữa chúng mình mới quen nhau không? Hôm đó, trời cũng sấm sét đùng đùng
như hôm nay.
-
Quên sao được, nhưng đáng tiếc là tôi đã coi thường lời cảnh báo về số phận
mình từ thiên nhiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét