HÃY LUÔN THA THỨ
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một
giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như
một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh
ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay
ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí
đánh đòn, nên mỉm cười khinh khỉnh và nói: “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta
nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng
một chiếc phao về phía anh ta và bảo: “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất
nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được
đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ
mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta.
Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen.
Ðây là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì
muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần
áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ
lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và“Không, cảm ơn”, anh ta lại nói. “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy,
quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài
đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với
anh và là người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
“Bà không phải
là người biết ý nghĩa của những giấc mơ”, bà anh nói. “Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực
bội và hằn học”.
“Bực bội ư?
Hằn học ư? Không thể thế được”!, anh
ta kêu lên. “Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ”!
Bà cụ tĩnh lặng hồi lâu rồi nói:
“Những cố gắng
của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng
trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu
thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng
còn những lần khác thì sao?
Tha thứ không
phải là điều mà chúng ta làm cho người khác, mà ta đang làm cho chính mình đấy
thôi. Khi không thể tha thứ, chẳng phải cháu đang phết lên tâm mình những mảng
màu đen tối của sự oán hận, cô độc và bất hạnh đó sao”?
Chàng
trai trẻ chùng xuống, dòng ký ức cuộc đời như cuốn phim câm trôi qua trong tâm.
Sự mệt mỏi, oán hận, thất vọng, điều bất hạnh nhiều hơn những gì được toại
nguyện. Anh đã làm gì đáp lại trước hết thảy những điều ấy? Phần nhiều là giận
dữ, tranh đấu, kết tội người khác, oán hận và chán nản. Điều đọng lại trong tâm
là sự oán hận, cay nghiệt, cảm giác cô độc và bất hạnh. Có một tiếng nói vang
lên: “Tha thứ, con cần được tha thứ”.
Đột
nhiên một chấn động dội ra từ sâu thẳm. Chàng trai lặng đi rồi bất giác thốt
lên: “Là ta, chính ta là nguyên do của tất thảy. Ta chưa
từng tha thứ. Chưa một lần tĩnh lại, ngừng phán xét và kết tội thế giới ngoài
kia. Và bất hạnh thay, ta …cũng chưa từng được tha thứ”.
Đột
nhiên toàn thân anh nhẹ bẫng, có một một lực lượng mạnh mẽ đầy ấn tượng tràn
đến, lướt qua gỡ đi cái khối u ám vốn đè nặng tâm tưởng anh bấy lâu nay. Chàng
trai hít một hơi thở dài, từng tế bào như rung lên cảm nhận sự tự do. Có một
cái gì đó tươi mới hồn nhiên rất mạnh mẽ đang trỗi dậy từ sâu thẳm.
Bất
giác chàng trai mỉm cười. Bà ơi! Cháu đã được thứ tha!
Thật vậy, bạn và tôi không phải là người hoàn hảo, nên
chúng ta ắt có những sai lầm. Nếu ta có thể tha thứ những sai lầm của người
khác đối với mình, ta cũng sẽ nhận được sự tha thứ đến từ người khác.
Không chỉ có vậy, chúng ta hãy học cách tự tha thứ cho
chính mình và tha thứ cho cuộc đời. “…Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc
đời đã tha thứ cho nhau…”, cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã để
lại.
Thứ Hai Tuần thứ 32 Thường Niên C
Lời Chúa:
Lc 17, 1-6
1Đức Giêsu nói
với các môn đệ rằng: "Không thể không có những cớ làm cho người ta vấp
ngã; nhưng khốn cho kẻ làm cớ cho người ta vấp ngã! 2Thà buộc cối đá
lớn vào cổ nó và xô xuống biển, còn lợi cho nó hơn là để nó làm cớ cho một
trong những kẻ bé nhỏ này vấp ngã.3 Anh em hãy
đề phòng!” 4Dù
nó xúc phạm đến anh một ngày đến bảy lần, rồi bảy lần trở lại nói với anh:
"Tôi hối hận", thì anh cũng phải tha cho nó."5Các Tông Đồ thưa
với Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con." 6Chúa đáp:
"Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu
này: "Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc", nó cũng sẽ vâng
lời anh em.
GÓC VUI NHỘN
Có một chàng trai yêu đơn phương một cô gái nhưng không
dám nói ra.
Một ngày kia, lấy hết can đảm, chàng soạn một tin nhắn tỏ
tình và nhấn send lúc 1h sáng. Tin nhắn trả lời đến ngay sau đó, nhưng
chàng trai quyết định để ngày hôm sau sẽ đọc.
Sáng hôm sau, chàng trai mở tin nhắn lên và… shock.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
”Tài khoản của quí khách không đủ để gửi tin nhắn,xin vui
lòng nạp thêm”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét