Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

BẠN NGHÈO CÓ PHẢI LÀ BẠN?


BẠN NGHÈO CÓ PHẢI LÀ BẠN?

Ông bà ta thường nói “nghèo tình nghèo nghĩa thì lo, nghèo tiền nghèo bạc chẳng cho là nghèo”. Câu nói này quả thực đã phản ảnh được suy nghĩ chất phác thật thà của những người “nhà quê” tuy khó khăn, thiếu thốn, nhưng tình nghĩa luôn dạt dào. Một người bạn nghèo chưa chắc đã là gánh nặng, có khi đó chính là món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho chúng ta.
Lan Anh là cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Bởi vì ông bà nội ngoại đều đã già yếu nên ngay khi cha mẹ mất, Lan Anh đã được gia đình gửi vào trại trẻ mồ côi của địa phương. Năm đó Lan Anh mới 5 tuổi. Những ngày đầu khi Lan Anh tới sống ở trại trẻ, cô bé không quen nên rất hay quấy khóc. Thế rồi dần dần cô bé cũng quen với cuộc sống ở đây và hòa đồng với bạn bè. Trong suốt những năm tháng tuổi thơ, Lan Anh rất thân thiết với Thanh Hoa. Thanh Hoa và Lan Anh thân thiết với nhau đến mức người ngoài tưởng như họ là chị em gái ruột vậy.
Đến năm 18 tuổi, Lan Anh lên thành phố học đại học còn Thanh Hoa ở quê làm ruộng và kết hôn. Từ đó, hai người ở cách xa nhau nên những cuộc gặp gỡ hỏi thăm cũng dần dần thưa thớt đi nhiều.
Khi Lan Anh tốt nghiệp đại học, cô đã được nhận vào làm tại một công ty lớn của nước ngoài với chức vị khá cao và mức lương hấp dẫn.
Hôm ấy, Lan Anh nhận được một cuộc điện thoại, vừa bắt máy cô đã phát hiện ra giọng của Thanh Hoa. Thanh Hoa ở đầu dây bên kia vui mừng nói: “Lan Anh à! Tuần sau cả nhà mình sẽ lên thành phố đấy! Chồng mình lên đó một thời gian để lắp đặt thiết bị cho một công trường. Mình sẽ đưa cả hai đứa nhỏ lên, cả nhà mình sẽ tới thăm cậu!”
Lan Anh nghe xong, cũng đáp trả mấy câu nhưng không mặn mà lắm rồi ngắt điện thoại. Dường như khoảng thời gian 10 năm không gặp mặt đã làm cho tình cảm của Lan Anh phai mờ đi nhiều…
Đang lúc nhớ về ngày xưa thì đột nhiên Lan Anh nghĩ: “Cả nhà Thanh Hoa lên đây, chắc chắn sẽ đến nhà mình ở, phải làm sao đây? Người nhà quê đều rất tùy tiện, đã thế lại còn có hai đứa nhỏ nghịch ngợm nữa. Họ ở đây sẽ khiến cuộc sống, nhà cửa của mình đảo lộn tung lên hết mất. Nhưng mà nhà mình rộng rãi lại có phòng trống, nếu như không cho nhà họ ở nhờ thì họ sẽ nghĩ sao về mình đây?”
Lan Anh nghĩ mãi không ra cách nào, cuối cùng cô quyết định khi nào Thanh Hoa lên chơi, cô sẽ thuê một phòng nhỏ bên ngoài ở tạm.
Mấy ngày sau, cả nhà Thanh Hoa quả nhiên đã đến. Họ mang bao lớn bao bé đồ dùng chất đầy căn phòng nhỏ mà Lan Anh đang ở. Thanh Hoa là người nông dân chất phác lại thêm hai đứa nhỏ nghịch ngợm, chỉ trong chốc lát căn phòng của Lan Anh đã bị xáo trộn tất cả. Lan Anh nghĩ thầm: “Mình thật sáng suốt và may mắn vì đã không để họ đến nhà của mình!”
Thanh Hoa đưa mắt nhìn cả gian phòng của Lan Anh rồi hỏi: “Lan Anh! Cậu làm trong thành phố nhiều năm như vậy rồi sao vẫn còn thuê phòng trọ thế này? Nghe nói cậu làm ở công ty nước ngoài lương cao lắm mà!”
Lan Anh nghe xong liền trả lời qua loa: “Ờ… Mình đang chuẩn bị mua, còn thiếu một chút tiền nữa!”
Thanh Hoa nghe xong nói: “Ái chà! Lúc trước ông chủ của chồng mình hỏi nhà mình ở đâu, mình lại nói là có bạn có nhà rộng ở thành phố rồi, chúng tôi sẽ ở nhờ nhà cô ấy. Bây giờ xem ra nhà mình lại chuyển ra công trường ở nhờ thôi!”
Lan Anh nghe xong những lời này của Thanh Hoa cảm thấy có chút không được tự nhiên nhưng cũng may là Thanh Hoa chỉ ở chơi một lát rồi lại theo chồng ra công trường.
Thoáng một cái đã một tháng trôi qua. Lan Anh đoán chừng chồng Thanh Hoa đã lắp thiết bị xong nên đã rẽ qua nơi gia đình họ ở để gửi chút quà tiễn bạn về quê. Ai ngờ khi gặp Thanh Hoa, cô ấy lại nói: “Lan Anh à, vợ chồng mình đang tính không về quê nữa!”
Lan Anh nói: “Cuộc sống ở đây chẳng phải là khó khăn hơn ở nhà sao?”
Thanh Hoa trả lời: “Mình cũng biết thế, nhưng dù sao ở đây cũng có điều kiện hơn, cho nên vợ chồng mình quyết định đi tìm việc làm và sống ở đây.”
Lan Anh nghĩ rằng Thanh Hoa ở lại đây thì mình sao có thể chuyển về nhà mà ở được. Cô khuyên nhủ Thanh Hoa: “Thành phố tuy là phồn hoa nhưng cuộc sống rất gian nan, áp lực lớn. Mình thấy vợ chồng cậu về quê sống như trước đây chẳng phải tốt hơn sao?” Nói xong, Lan Anh đưa cho Thanh Hoa 5 triệu đồng rồi nói: “Chút tiền này cậu cầm lấy, về quê mua con gì chăn nuôi, làm nụng lo cho hai cháu.”
Thanh Hoa nghe xong cũng có chút do dự không lấy, nhưng Lan Anh thuyết phục mãi cuối cùng cô cũng nhận số tiền này và chuẩn bị thu xếp hành lý.
Lan Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hai ngày sau cô đi làm qua đây lại ghé vào thăm. Thật bất ngờ là gia đình Thanh Hoa vẫn ở lại đây, họ dựng tạm một cái quán ở bên cạnh công trường và bán đồ nướng. Thanh Hoa nói: “Hôm ấy mình đã ra đến ga tàu rồi nhưng mà suy nghĩ lại, vợ chồng mình lại muốn ở đây. Hiện tại mình bán chút đồ nướng này thấy cũng có chút lãi. Mình cũng thuê một phòng nhỏ ở gần đây, chi phí cũng thấp thôi.”
Lan Anh nghe xong có một cảm giác khó tả: “Nhà mình còn phòng trống, vậy mà mình lại phải dọn ra ngoài thuê rồi lại để cả bạn phải đi thuê? Mình đang làm gì đây?”
Đang trong luồng suy nghĩ miên man, Thanh Hoa lại nói: “Mấy hôm nữa mình sẽ đưa hai đứa nhỏ đến thăm cậu. Cậu cứ yên tâm, mình nhất định sẽ sống được ở đây!”
Lan Anh gật gật đầu, trong lòng nặng trĩu rồi bước đi…

Chúa Nhật thứ 34 Thường Niên C - Chúa Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ
Lời Chúa: 
 Lc 23, 35-43
35Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh thì buông lời cười nhạo: "Hắn đã cứu người khác, thì cứu lấy mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn!" 36Lính tráng cũng chế giễu Người. Chúng lại gần, đưa giấm cho Người uống 37và nói: "Nếu ông là vua dân Do Thái thì cứu lấy mình đi!" 38Phía trên đầu Người, có bản án viết: "Đây là vua người Do Thái." 39Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng nhục mạ Người: "Ông không phải là Đấng Kitô sao? Hãy tự cứu mình đi, và cứu cả chúng tôi với!" 40Nhưng tên kia mắng nó: "Mày đang chịu chung một hình phạt, vậy mà cả Thiên Chúa, mày cũng không biết sợ! 41Chúng ta chịu như thế này là đích đáng, vì xứng với việc đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái!" 42Rồi anh ta thưa với Đức Giêsu: "Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!" 43Và Người nói với anh ta: "Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng."

GÓC VUI NHỘN - TRỜI ƠI, HỤT!
Một ông nhà giàu và một ni cô đi đánh gôn. Cú đánh đầu tiên hụt, ông nhà giàu kêu lên:
- Trời ơi, hụt!!!
Ni cô liền nói: Thí chủ đừng kêu trời như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh đấy ạ!
Đến phát thứ hai hụt, ông lại kêu lên: Trời ơi, hụt!!!
Ni cô bèn can: Thí chủ đừng kêu nữa, kêu lần nữa sẽ bị sét đánh đấy ạ!
Phát thứ ba hụt, ông kêu lên: Trời ơi, hụt!!!
Đột nhiên có tiếng nổ rất to, mọi người quay lại thì thấy ni cô bị sét đánh đen thui.
Bỗng từ trên trời có tiếng nói rất to vọng xuống: TRỜI ƠI, HỤT!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét