THUÊ MẸ CHO CON
Đã một hai hôm nay ông già không ăn gì. Ông chỉ mần thinh nép
trong góc nhà và tức tưởi khóc bằng những giọt nước mắt căng mẫm của một gã vốn
dĩ vô hồn. Trong óc ông lúc này chỉ hiện về những bóng dáng đã mất màu về một
người đàn bà. Người đã lấy đi của ông ý niệm duy nhất còn sót lại của một con
người. Ông trở về từ mậu ngộ của tuổi trẻ, đổ vỡ trong sự nghiệp, cùng quẩn
trong hôn nhân, rồi ông "mồ côi vợ".
Ông đang mê
đắm tìm vợ trong cõi tuyền đài vô hình thì thoáng rùng mình bởi ánh mắt bé Thu
Vang. Con bé chỉ kịp nhìn thoáng qua ba rồi lặng tăm sau vách tường hoen mùi
phấn viết. Ông nhận ra con bé giống mẹ nó lạ kì, giống từ đôi môi mấp máy đến
cả vẻ lạnh lùng như tuyết núi. Ông ta vùng dậy, chạy như lao xuống nhà dưới, ôm
chầm con bé từ sau và nghiền nát nó bằng đôi tay thô ráp.Con bé im lặng nhưng cố
dùng hết sức mình để đẩy lực ép kia ra. Rồi theo quán tính, nó xô ba nó ngã
đùng, nhìn bằng ánh mắt căm hận. 16 tuổi, nó biết thế nào là mất mát, là đau,
là bế tắc, tuyệt vọng. quá phũ cho một tâm hồn đang lớn. Uất thương kìm nén bấy
lâu nay bỗng vỡ òa ra thành tiếng. con bé khụy xuống, bó gối và khóc như một
đứa nít đòi quà. Tiếng khóc to và dữ dội như một trận càng của nước mắt. ông
già chỉ kịp định thần rồi ngồi bên con bé, gã không biết nên dùng tay hay dùng
lời để lau nước mắt cho con. Cả hai thứ kia đang bức rức rồi ông vỗ về nhẹ lên
vai nó:
- Ba xin lỗi ! là do ba nhớ mẹ. con gái của ba ngoan nào.
Mày vẫn còn ba!
- Ông im đi- con bé gằng giọng- mẹ mới mất thế mà ông
đã...
- Không phải như con nghĩ đâu. ừ nhưng mà..à ba sai. Ba
xin lỗi
Nước mắt ông cứ trào xuống nơi cuống họng. Ông thấy đắng
lắm, đau lòng lắm vì chính ông cũng không hiểu mình đã làm gì trước đó. Ông đã
làm tổn thương đứa con gái bé nhỏ của mình, ông quên bẳng đi nó là kí ức của vợ
chồng ông. Là điều duy nhất giữ chân ông ở lại thế giới nhỏ bé này. Chưng hửng
với những giọt nước mắt tội lỗi, ông bỗng thấy mình sao khác xa con người quá,
thua cả con động vật khi quên cả máu mủ ruột rà. Gã dùng sức ôm gọn bé con vào
lòng, vổ nhẹ lên vai nó, từ từ kìm chế sự vùng vẫy kháng cự từ sợ hãi của con
bé bằng tình thương của tình phụ tử. Ông nói những câu an ủi và hai cha con cứ
khóc mãi tới tận chạng vạng mới thôi.
Những ngày sau đó dường như con bé cũng nguôi ngoai, nó
chịu mời ba nó ăn cơm, chịu kêu ba vớt giùm cái gàu rơi tõm xuống giếng sâu. Nó
hiểu và thong cảm bởi vì nó từng ganh tị với tình yêu mà ba má nó từng có, nó
biết ba nó sẽ hụt hẫng hơn cả nó, nó không trách ba mà trách sao ông trời vô
tâm với ba con nó. Mùi hoa sữa thơm nồng đầu phố báo hiệu sinh nhật nó về, sinh
nhật năm nay lạnh, chỉ có hai cha con và mùi hương trầm của mẹ lang tỏa khắp
căn nhà đã vắng nụ cười từ lâu. Ông khó khăn lắm mới cất giọng lên được, ông
chúc sinh nhật 17 của con mà mắt cứ nhắm nghiền lại, ngăn không cho xúc động
trào ra. Con bé cứ nhìn đăm đăm vào bức ảnh thờ của mẹ, nói như thất thần:
- Ba định khi nào lại vào bãi? Ba không vào thì lũ ấy lại
chẵn chịu làm gì đâu.
Ông mở mắt :
- Ba định nhờ cậu con trông giúp, phải qua 49 ngày của mẹ
thì ba mới đi được, chuyện làm ăn của ba mày đừng lo.
Con bé cầm đũa khua khua vào chén nghe tách bộp:
- Con hỏi cho biết thôi!
Hai cha con lại chìm dần vào không gian tĩnh lặng, không
ti vi , không nhạc dội như trước, chỉ có những âm thanh của bát đũa, tiếng tàn
hương rụng và tiếng thở ngắt nhịp của người.
Qua 49 ngày của vợ thì ông đi thật. Ông để lại cho con
gái ít tiền tiêu vặt, dặn rằng cuối tuần ông sẽ ra, trông nhà cửa, lo ăn ún và
học hành đàng hoàng, cẩn thận, có việc gì cứ gọi cho ba không thì gọi cậu. Bãi
vàng xa nhà khoảng 20 cây số về phía rừng trong đó cũng đông và tấp nập, đó là
nguồn nuôi sống cho gia đình ông, nó giúp ông chạy chửa cho căn bệnh tim của
vợ, nó giúp ông nhiều thứ...
Con bé cố giữ gương mặt bình thản nhất để tiễn ba. Nó đủ
lớn để tự lo được cho bản thân mình. Nhìn lên những nhánh sầu đâu đầu mùa gió,
rồi nghe tiếng xe máy biệt tăm ra khỏi ngõ lòng. Cứ thế, đã một tháng trôi qua
mà ba nó vẩn chưa về, chưa bao giờ Thu Vang ngóng trông như thế. Đi học về
tranh thủ tạt qua hàng sén bà già đầu ngõ, mua vội gói mì tôm rồi lại ngồi trước
cửa chờ đợi. Nó chẳng buồn nói với cậu làm gì, gã say sỉn triền miên, dây dưa
chỉ thêm khổ. Thu Vang không nghĩ là ba nó gặp điều gì bất trắc mà nó chỉ sợ ba
nó lại bỏ nó trơ trơ mà đi biệt xứ như những khi mẹ còn sống. nghĩ tới đây thì
con bé không nghĩ thêm gì được nửa. Gương mặt tái mét đi và đôi mắt sâu hắm trở
nên vàng vọt. căn nhà trống huơ trống hoác, con bé nép mình trong cái ổ ấy. Nó
không nói chuyện với đám bạn, cũng không giao tiếp với bất kì ai, trừ trên lớp
cô bảo trả bài, hoặc có nói cũng dùng những câu đặt biệt và ngắn gọn tới mức
thô lỗ. Đôi lúc nó giống người câm.
Cuối tuần, nó quyết định ra mả thăm mẹ. Con đường sao mà
dài, mà rộng. Nó như mất phương hướng. Sao mà có người sinh ra đã được sung
sướng, còn nó cứ phải đối diện với những thứ tồi tệ đến thế này! Nó biết bám
víu vào đâu khi bây giờ nó hệt một đứa mồ côi, nó phải sống tiếp như thế nào.
Bỗng dưng nó căm hận những người sinh ra nó, nó muốn bóp chết cái kẻ đả bỏ nó
bơ vơ. Cáu xé với mặt đường đầy cát, nó như con mèo đi hoang tội nghiệp, nhếch
nhác, gướm ghiếc. Rồi bỗng nghe một tiếng gì đó như tiếng đồng loại, len lỏi
qua những ngôi mộ cũ xệch, nó sững người. thì ra nó còn có trái tim, vì bây giờ
tim nó đang loạn nhịp, bối rối. nó đặt tay lên vai người lạ...
***
... Những tiếng tút tút quen thuộc, nó không liên lạc
được với ba. Nó cố gắng bấm nút gọi lại va chờ đợi. Dường như cô bé đã vươn
mình ra khỏi cái hố sâu hắm kia, đã có mục tiêu gắng gượng. Nó muốn xin phép ba
về điều ấy. Đáng lẽ ra nó đã không như thế, nhưng từ những đồng tiền tiêu vặt
ba nó gửi từ rừng ra, kèm theo lời dặn dò quen thuộc, không nói lí do bám trụ
trong bãi vàng lâu đến vậy thì nó đã hiểu được vì sao trên đời này có cái tình
khó cắt nghĩa, nhưng được gọi tên là cha con.
Những ngày thôi buồn, không phải giặt áo quần và cũng
chẵng phải đi chợ. Nó bỏ ngoài tai những lời xì xầm của hàng xóm. Nó học khá
lên và biết vui với những gì mình có. Nó thôi không bi lụy nữa. Mẹ nó mất mới
có hơn ba tháng mà nó đã thế này tính ra cũng hơi bất hiếu, nhưng nếu Thu Vang
cứ buồn liệu mẹ nó trên trời cao có an lòng. Những cơn mưa dầm rả rích kéo về,
bầu trời đen kịt. nó có cảm tính rằng hôm nay nhà nó vui. Có cái bóng to to cao
cao kéo theo tiếng xe máy nổ lặm nước. Cái bóng xé toạt màng mưa, gạc chân
chống và tiến vội đến lau nước mắt cứng khô giận dỗi của con bé...: "ba về
rồi!". nhưng ông già hếch hoác giống người rừng với đám tóc dài bùi xùi,
hàm râu thiếu dao lam kia lại kịp sững sốt bởi ... người lạ!
Con bé ngồi day day bàn tay ba nó, lau khô mái tóc bẩn và
vón lại kia . Còn người đàn bà chỉ im lặng mà nhìn xuống quai dép đứt của mình.
Ông già vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ông không muốn hỏi con bé lúc này vì sợ
làm người kia khó xử. nhưng rõ ràng người kia không có vẻ gì là giống một người
khách cả. Ông không thể đoán nổi bà là ai. Ông mở lời :a
- Do điện thoại ba hết bin nên ba không điện thoại cho
con được. Ba định làm xong hầm rồi cho quân về nghĩ chứ mùa này làm vàng nguy
hiểm lắm, tháng trước có vụ sụp hầm 2, 3 người chết rồi.
Con bé vẩn im lặng.
- Con ở nhà có gì mới không?
- Con tưởng ba đi luôn không về nữa-con bé móc dỗi
Người đàn bà dường như thấy sự dư thừa của mình nên đứng
nhẹ dậy và đi luôn xuống nhà bếp. Cô bỗng nhớ đứa con gái nhỏ bé tội nghiệp đã
nằm gọn dưới nấm đất ở nghĩa trang. Khói cay hay gì mà nước mắt cô đã nhòe cả
hai bên gò má. Có gì đau xót hơn khi một người mẹ phải bất lực nhìn con ngừng
thở trong vòng tay. Cô lấy hết số tiền tích góp bấy lâu. Bán cả căn nhà mà cô
đã phải bỏ biết bao đêm ăn nằm với nhiều loại đàn ông mới có được để cứu lấy
hơi thở đứa con bé bỏng. Vì thương con nên mới lạc lõng giữa một nơi không
người thân thích. Cô phải trốn khỏi khỏi cái chuồng giam hãm cô suốt bao nhiêu
năm, tình yêu coi cô như một con ở, chứng kiến cảnh chồng mình với biết bao
nhiêu người đàn bà lạ mặt, cô không biết rằng con cô sẽ lớn lên như thế nào.
Nhưng quái ác rằng vừa thoát khỏi nơi u ám kia thì cô
biết con mình bị bệnh suy thận. Cô bé 9 tuổi phải đối diện với sự đau đớn dày
vò. Người đàn bà chỉ biết dấn thân vào cõi u mê mới hi vọng cứu sống con mình.
Có gì hay đâu khi chính cô cũng đang dần đểu giả với cuộc đời. cô muốn sống tốt
nhưng ông trời nào cho cô sống tốt. Có những thứ lực bất tòng tâm, hay chính cô
với bản năng một người mẹ phải làm bất cứ điều gì để cứu lấy con mình, dù là
tồi tệ nhất. Cô đang mắc kẹt trong hổn loạn những cuộc giao tranh tâm lí. Cho
đến khi tất cả lụi tàn, mầm sống duy nhất của cô bỗng bị bão tố quật ngã. Giá
như ông trời biết cô khóc như mưa khi nhận ra con mình tắt thở, giá như ai đó
biết rằng cô đã như chết đi một nửa linh hồn, giá người chồng tàn bạc của cô
đến ôm cô và chia sớt cùng cô nửa phần đời cơ cực, giá như cô mất trí thì đã đở
phải đau... đau sinh ra con, đau nuôi con, đau mất con. Có người đàn bà nào bất
hạnh đến ngột thở như cô không?
Rồi cô gặp Thu Vang, một cô bé có trái tim sáng rỡ. Là
người duy nhất vô tình không biết đến quá khứ mà chịu chia sẻ và ôm cô bằng
nhiệt thành rừng rực. Cô biết ngay rằng con bé cũng đang gặp một sự cố lớn
trong đời, và cũng đoán ngay ra được sự cố ấy là mất mát khi cuộc hội ngộ diễn
ra tại nơi đất trống tha ma. Nó lắng nghe cô hàng tiếng đồng hồ. Và như một
cuộc trao đổi dàn xếp, cô lại phải lắng nghe nó khóc. Hai tâm hồn đồng điệu,
hai trái tim khát sự chia sẻ đã gặp nhau. Vốn dĩ cô không còn nơi nào để đi nên
mới có mặt và sưởi ấm cho ngôi nhà này. Nhưng bây giờ Thu Vang không còn mồ côi
như nó nói nên cô chẳng còn lí do gì mà ở lại đây. Cô nhận ra chỉ mình cô là
đơn độc. Đời người đàn bà cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn.
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn.- cô tự an ủi lấy mình.
Một bóng dáng hèo hụt tập tễnh đang cắt mưa và đi. Thu
Vang không nhận ra vì cô bé đang mải mê kể cho ba nghe về "người lạ",
ba không nói gì, chỉ thấy thương vợ, trong thâm tâm ông lúc này chỉ muốn vỗ về
người vợ đang sục sôi lên vì con gái kêu thương một người đàn bà khác. Vì ông
là cha nó nhưng nó lại gọi một người ông không quen là mẹ. Có đáng không khi mẹ
nó chỉ mất vỏn vẹn 65 ngày. Nhưng nếu ông không đồng ý thì con bé sẽ cẫng lên
và không bao giờ cho rằng ông thương nó. Rồi hàng xóm sẽ nghĩ sao về ông khi
chưa đoạn tang vợ mà đã sống chung với con đàn bà khác. Thậm chí lai lịch người
lạ kia ra sao ông còn không rõ. Nhưng rồi Thu Vang sẽ sống như thế nào nếu ông
lụi cây hi vọng của nó xuống đất... Những ý nghĩ cứ như ma trận lởn vởn trong
óc ông. Rồi ông nghe thấy tiếng con bé la to thường thược:
- Mẹ ơi! Mẹ đi đâu?
Vội vã ông chạy về phía con bé. Rồi lao nhanh ra ngoài
trời. Ông lôi xềnh xệch bà ta vào ngõ nhỏ khuất nhà ông. Hai người thì thầm gì
mưa to nghe không rõ. Chỉ thấy ông đưa cho người lạ mớ tiền ướt sũng rồi cùng
nhau về. Những đồng tiền như là cái cớ đưa người đàn bà về với con người thực
lương thiện. Cô ngoái đầu nhìn theo những đồng bạc đang trôi mà ông già chẵng
hề hay biết. Nhủ thầm rằng: "trả về cho đất rồi, làm lại cuộc sống mới tôi
ơi"...
Thứ Tư ngày 21.12.2016
Lời Chúa:
Lc 1,39-45
39Hồi ấy, bà Maria
vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giuđa. 40Bà
vào nhà ông Dacaria và chào hỏi bà Êlisabét. 41Bà Êlisabét vừa
nghe tiếng bà Maria chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn
Thánh Thần, 42liền kêu lớn tiếng và nói rằng: "Em được
chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc
phúc. 43Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? 44Vì
này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui
sướng. 45Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện
những gì Người đã nói với em."
(Nguồn: Ủy Ban
Kinh Thánh / HĐGMVN)
GÓC VUI NHỘN - TRƯỜNG HỢP CÁ BIỆT
Con trai hỏi bố:
-
Trong trường hợp nào thì người ta gửi thư đến cho nhau hở bố?
- Đó
là khi người ta ở cách xa nhau, muốn trò chuyện, tâm sự hoặc có việc phải liên
hệ với nhau con ạ.
- Thế
sao các cô, các chú trong cơ quan bố, ngày nào cũng đi làm với bố mà thỉnh
thoảng lại mang phong bì đến cho bố?
- À,
đó là trường hợp cá biệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét