Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

Tin Mừng thứ Sáu Thường niên XXX 28.10.2016

Anh đẩy tôi ra khỏi phòng ngủ, khoá cửa trong lại. Tôi gõ cửa, anh không chịu mở. chúng tôi cứ găng nhau như thế rất lâu. Tôi biết anh sẽ không mở. Tôi hiểu cảm giác đợi chờ cái chết. Nhưng tôi biết chí ít anh cũng biết tỉnh ngộ, ân hận vì sự phản bội của mình. Ân hận vì một lúc vui thú mà mất đi cả tính mạng. Anh hiểu hết tất cả, cớ gì còn trách móc tôi, mà có trách cũng đâu có ích gì?
Tôi từng là một cô gái khát vọng tình yêu. Hai mươi tám tuổi vẫn chưa có bạn trai. Tôi chỉ không cam tâm tùy tiện lấy một ai đó. Tôi hy vọng tìm được một người có thể khiến tôi rung động và đem lòng thương yêu. Cái hy vọng nhỏ nhoi đó cứ kéo dài suốt từ năm tôi hai mươi hai tuổi tới hai mươi tám tuổi mới gặp được mốt tình đầu. Đã có hơn mười chàng trai đi qua bên tôi nhưng chưa một ai lọt vào tim tôi. Gia đình sốt ruột thay, thực ra trong thâm tâm, tôi cũng sốt ruột không kém. Nhưng chuyện tình cảm có sốt ruột cũng không được.
Đúng lúc đó, bạn bè giới thiệu anh cho tôi và trở thành chồng tôi sau này. Anh là một thuyền viên, suốt ngày phiêu dạt trên biển xanh. Dáng anh gầy gầy, trăng trắng, không hề có chút hơi hướng phong trần, vạm vỡ hoặc thô kệch mà đám thủy thủ thường có. Nghe bà mai nói, vì lênh đênh trên biển suốt nên anh lỡ mất chuyện cưới xin. Nhưng tôi không tin. Sống trong một xã hội rộng mở như ngày nay, mỗi người đàn ông hay đàn bà đều có những chuyện riêng tư. Tôi không căn vặn, không hỏi chuyện quá khứ. Tôi chỉ cần hiện tại.
Sau khi gần nhau, tôi phát hiện thấy anh có sức quyến rũ nội tâm ghê gớm. Anh có thể kể chuyện tiếu lâm bất kỳ lúc nào khiến trong suốt thời gian quen nhau, hầu như tôi luôn cười. Thời gian vui sướng qua rất nhanh, không biết từ lúc nào tôi đã bị anh-một người đàn ông có cái vẻ bề ngoài bình dị nhưng nội tâm phong phú-hớp hồn.

Năm đó, từ mùa Xuân tới mùa Hạ, trong suốt nửa năm anh được nghỉ trên bờ, chúng tôi đi hết toàn bộ quá trình từ tìm hiểu, yêu đương đến kết hôn. Khi hỏi tại sao lại yêu tôi, anh đáp vì tôi là một phụ nữ biết giữ mình. Trước đây anh cũng có một cô bạn gái yêu anh hết lòng. Chỉ vì thời gian anh ở trên biển quá dài, cô không chịu nổi cô đơn nên đem lòng yêu một người Nhật Bản làm việc tại Trung Quốc. Kết quả họ đã dẫn nhau sang Nhật. Từ đó về sau, anh đã thề phải tìm một cô gái biết chịu đựng. Anh nói trong lần gặp nhau đầu tiên, từ mắt tôi, anh đã có cảm giác tìm thấy một phụ nữ Trung Quốc truyền thống chung thủy, biết kiềm chế.
Khi anh nói lý do yêu tôi như vậy, tôi không khỏi thất vọng. Hóa ra không phải vì yêu, chỉ vì tin tôi sẽ không phản bội. nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy, anh biết tôi không vui.
“Xin lỗi em, em không thể biết được một người đàn ông lênh đênh trên biển đáng thương như thế nào đâu. Em có biết họ sợ nhất điều gì không? Chính là vợ ngoại tình. Em yên tâm, anh là người đàn ông chung thủy nhất thế giới. Anh sẽ chỉ yêu một mình em suốt đời suốt kiếp. Dù anh có muốn phản bội em đi nữa thì hoàn cảnh cũng không cho phép. Vì công việc và trong cuộc sống của anh không có đàn bà”. Nói xong, anh ôm chặt lấy tôi, khiến xương cốt trong người tôi như sắp gãy vụn. Dường như anh muốn bóp tôi ra nhét vào cơ thể anh mang đi bầu bạn trên biển. Tôi khóc vì cảm động: “Anh cứ yên tâm, từ sau này, trong cuộc đời em chỉ có một người đàn ông là anh. Em sẽ chờ anh”.
Tin Mừng   Lc 6,12-19
            Đức Giê-su chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ.
            Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
            Trong những ngày ấy, Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. Đó là ông Si-mon mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-mon biệt danh là Quá Khích, Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội. Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xi-đon đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người. Đó là lời Chúa.
Cầu nguyện: Xin Chúa soi sáng cho con để con tin vào tình yêu của Chúa và con sẽ không bao giờ phản bội tình yêu của Chúa dành cho con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét