NHỮNG MẢNH ĐỜI BẤT HẠNH
"Ực" nó cố nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm
nghiền lại, cái đầu nó cuối xuống lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát
khỏi cái cảm giác thèm thuồng. Nhưng mỗi lần làm như vậy xong thì đôi mắt nó
lại nhìn tụi bạn ăn kem nhiều hơn nữa.
Vào mỗi lần ra chơi, nó vẫn ngồi đó, dưới gốc cây gần cái
cổng lớn của trường, nơi có thể quan sát hết những gì xảy ra bên ngoài đường
phố. Đó cũng là nơi nó có thể thấy tụi bạn nhà giàu mua những cây kem lạnh đến
tê người, dưới cái nắng oi ả ở cái thành phố Sài Gòn nóng nực này.
Nhưng chỉ nhìn thôi. Nhà nó nghèo,
ba nó không biết đang ở đâu, làm gì chỉ biết mẹ nó giờ đang làm mướn cho người
ta. Lo học phí cho nó học tới lớp ba ở cái đất Sài thành này cũng là một điều
khó khăn lắm rồi, chứ nói chi đến tiền ăn quà vặt của nó. "Ực" nó cố
nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm nghiền lại, cái đầu nó cuối xuống
lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát khỏi cái cảm giác thèm thuồng.
Nhưng mỗi lần làm như vậy xong thì đôi mắt nó lại nhìn tụi bạn ăn kem nhiều hơn
nữa.
Chẳng ai biết cảm giác của nó lúc
này cả, nó cũng chẳng bao giờ kể cho mẹ nó nghe. Chỉ có một người duy nhất
biết, ông vẫn nhìn theo nó mỗi lúc ra chơi. Chắc tại mỗi lần ra chơi nó cứ ngồi
dưới gốc cây một mình nên ông mới để ý.
"Cháu ơi!"- Ông thò tay
qua cái cổng sắt thưa thớt của trường, đôi tay gầy gò đầy nếp nhăn vẫy thằng
nhỏ lại
Nó giật mình nghĩ thầm "chuyện
gì vậy ta, mình có quen biết ông ta đâu, chắc là bảo mua vé số đây, cũng trông
trúng lắm chứ mà mình có tiền đâu mà mua, ông này kêu lầm người rồi".
Nhưng vì tò mò, nó vẫn lại.
"Ông cho nè, lấy mà mua kem ăn
với bạn" đôi mắt ông hiền hậu nhìn nó, dúi vào tay nó tờ tiền 2000 đồng đã
cũ mèm.
Nó ngạc nhiên nhìn ông lão, suy nghĩ
mơ hồ trong đầu cái gì đó rồi đột nhiên giật tay lại: "Dạ không!"
Ông lão lại dúi mạnh vào tay nó lần
nữa: "Do lúc nào ra chơi cũng thấy cháu ngồi đây nhìn tụi nhỏ ăn kem, chắc
cháu cũng muốn ăn lắm, nên cháu cứ cầm lấy mà ăn".
Trong lúc đó, nó nhớ lời mẹ dặn
nhiều lần ở nhà là người lạ cho gì cũng đừng nhận.
- Con cảm ơn ông, nhưng con không
lấy đâu, mẹ con bảo không được nhận tiền của người lạ, mẹ mà biết được, mẹ la
con chết!
- Ông cho con đó, cầm mà mua kem ăn.
Ông không có ý gì đâu, con đừng sợ.
Nó rất muốn ăn kem nhưng lại không
dám nhận. Nó im lặng đứng nhìn ông. Dường như ông hiểu được những gì nó nghĩ,
và cũng có thể ông là một người rất tâm lý. Ông rút cánh tay gầy gò của mình
lại. Nó bắt đầu cảm thấy tiêng tiếc. Nhưng nó ngạc nhiên hơn khi thấy ông lão
đưa tiền cho anh bán kem.
"Giờ thì cháu ăn chứ" –
Ông mỉm cười rất dịu dàng, nụ cười làm hiện rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt
heo hắt của ông.
Lúc đó nó quên mất lời mẹ dặn, nhưng
cũng chắc vì còn nhỏ quá, cái sự ngây thơ của nó được thể hiện bằng hành động
rụt rè cầm cây kem rồi ăn thật chậm rãi. Nó ăn chậm thật chậm, thật chậm như
thể muốn tận hưởng hết tất cả mọi thứ ngon lành, mát mẻ của que kem và tận
hưởng luôn cả cái cảm giác được ăn, được quan tâm khi phải chờ đợi quá lâu rồi.
Cho đến khi trống trường báo hiệu hết giờ ra chơi, nó lật đật chào tạm biệt ông
rồi cầm chặt cây kem chạy thẳng vào lớp. Đôi mắt ông lão long lanh nhìn nó chạy
một cách hồn nhiên như thể ông vừa nhận một thứ gì quý giá từ nó.
Rồi cứ như vậy, lâu lâu ông vẫn ghé
qua chơi cùng nó cũng tại gốc cây đó vào mỗi giờ ra chơi. Ông với nó thân lắm,
có chuyện gì nó cũng kể ông nghe, trước giờ ông là người bạn thân đầu tiên của
nó mà. Và dĩ nhiên, lâu lâu, ông cũng thường cho nó tờ 2000 để mua kem. Nhưng
tờ bạc nào ông cho nó đều đã cũ lắm rồi.
Chiều hôm đó, lúc tan trường không
biết có chuyện gì vui mà nó nhảy chân sáo trên đường về nhà. Nó đang nhảy thì
bỗng nhìn thấy một đám đông, tò mò nên chạy lại xem. Vì nhỏ nhắn nên nó chen
được vào giữa. Nó cũng thấy ông. Nhưng lần này, ông lão không cười với nó nữa,
ông nằm trên đường như đang ngủ. Và mọi người xung quanh bàn tán về ông rất
nhiều.
Ông lão bị xe máy tông phải trong
khi qua đường, và một điều đặc biệt mà giờ nó mới biết: Ông là một người ăn
xin. Giờ nó cũng đã hiểu vì sao những tờ bạc ông thường cho nó lại cũ kĩ đến
như vậy. Nhưng sao hôm nay nó không khóc. Đôi mắt một mí nhỏ bé chỉ ươn ướt
nhưng cay xè....
Thứ Sáu tuần V Thường Niên A - Thánh
Scholastica, trinh nữ.
Lời Chúa:
Mc 7,31-37
31Đức Giêsu lại bỏ
vùng Tia, đi qua ngả Xiđôn, đến biển hồ Galilê vào miền Thập Tỉnh. 32Người
ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giêsu, và xin Người đặt tay
trên anh. 33Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón
tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. 34Rồi
Người ngước mắt lên trời, rên một tiếng và nói: "Épphatha", nghĩa là:
hãy mở ra! 35Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc
lại. Anh ta nói được rõ ràng. 36Đức Giêsu truyền bảo họ không
được kể chuyện đó với ai cả. Nhưng Người càng truyền bảo họ, họ lại càng đồn
ra. 37Họ hết sức kinh ngạc, và nói: "Ông ấy làm việc gì
cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được."
(Nguồn: Ủy Ban
Thánh Kinh / HĐGMVN)
LẠY CHÚA, NGÀI CHO TAI CON ĐƯỢC NGHE NHỮNG LỜI CHÚA DẠY VÀ MIỆNG CON NÓI NHỮNG LỜI TỐT ĐẸP ĐỂ RAO GIẢNG TIN MỪNG CHO MỌI NGƯỜI.
GÓC VUI NHỘN – CAI NGỤC MẮT LÁC
Cai ngục trợn mắt nhìn phạm nhân A, hằm hằm hỏi:
– Mày tên gì?
Phạm nhân B vội nói:
– Dạ, tôi tên Ali.
Cai ngục nhìn sang phạm nhân B hét
lên tức giận:
– Tao không hỏi mày.
Phạm nhân C sợ quá phân trần:
– Nhưng, tôi có nói gì đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét