Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

BỐN NGÓN TAY

BỐN NGÓN TAY
Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó?"
Lúc mới sinh ra, George Campbell đã bị mù.
Khi George lên 6, một việc đã xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, George đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném một quả banh về phía George. Chợt nhớ ra, cậu bé Bill la lên: "Coi chừng! Quả banh sắp văng trúng đấy".
Quả banh đã đập trúng vào người George - và cuộc sống của George không còn như trước đây nữa. George không bị đau, nhưng cậu bé thực sự băn khoăn. Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó?"
Mẹ George thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái giờ khắc đầu tiên mà bà cần phải nói cho con trai mình biết "Con bị mù!".
Rất dịu dàng, bà cầm bàn tay của con, vừa nắm lấy từng ngón tay vừa đếm:
- Một - hai - ba -bốn - năm. các ngón tay này cũng tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay nhỏ bé này là nghe. Ngón tay xinh xắn này là sờ chạm. Ngón tay tí hon này là ngửi. Còn ngón tay bé tí này là nếm.
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
- Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở các bức thông điệm lên bộ não của con.
Rồi bà gập ngón tay mà bà đặt tên là " nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa trẻ khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có 4 ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng được giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên, con nhé!
George đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy để bàn tay của con trong tư thế bắt lấy trái banh.
George mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt vào quả banh và giơ lên cao.
- Giỏi, giỏi! - bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều vừa làm. Con vẫn có thể giơ cao quả banh chỉ bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên.
George không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón thay vì năm". Đối với George, đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và cứ hễ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, George lại nhớ đến biểu tượng này để tự động viên mình. George hiểu ra rằng mẹ cậu đã rất đúng. George vẫn có thể tạo được một cuộc sống trộn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

Thứ Năm tuần V Thường Niên A
Lời Chúa: 
 Mc 7,24-30
24Đức Giêsu đứng dậy, rời nơi đó, đến địa hạt Tia. Người vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng không thể giấu được. 25Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ bị quỷ ám, vừa nghe nói đến Người, liền vào sấp mình dưới chân Người. 26Bà là người Hylạp, gốc Phênixi thuộc xứ Xyri. Bà xin Người trừ quỷ cho con gái bà. 27Người nói với bà: "Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con." 28Bà ấy đáp: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám trẻ con." 29Người nói với bà: "Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi." 30Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường và quỷ đã xuất.
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)


Lạy Chúa, xin cho con luôn nhận ra ơn Chúa mọi lúc mọi nơi và thờ phụng Chúa luôn như người đàn bà đã sấp mình dưới chân Người.

GÓC VUI NHỘN - BỆNH MỘNG DU
Một người bị bệnh mộng du đang ngủ liền bật dậy chạy xuống bếp và cầm lên một con dao bầu.
– Cả nhà anh ta không dám ngăn cản vì sợ nguy hiểm đến tính mạng.
– Anh ta đi sờ đầu từng người, sau đó xuống bếp cất dao vào chỗ cũ rồi lại đi ngủ tiếp.
– Sáng hôm sau, mọi người hỏi anh ta tối hôm qua nằm mơ cái gì mà lại đi sờ đầu từng người như vậy.
Anh ta liền trả lời: “ Tôi mơ thấy lạc vào một vườn dưa hấu,định đem dao đi cất nhưng sờ mãi không được một quả nào chín cả”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét